Chương 17: Lái xe cho dã nhân ăn c*n thịt nhỏ

Trở lại hiện đại và thao huyệt/Trong thang máy bị mút huyệt dâm

Khoai lang dính vào mật dịch ngọt ngào, Hổ Tử ăn một miếng liền dừng không được.

Khoai lang đã bị nướng rất mềm dẻo, nhét vào bên trong lỗ thịt, bị nhục huyệt chặt chẽ đè ép mềm nát, trộn cùng mật dịch cuối cùng biến thành bột nhão, Hổ Tử đói khát mà mút vào gặm cắn huyệt dâm của Thịnh Dư, hắn rất thích loại phương thức cho ăn mới lạ này, cảm giác ăn thế nào cũng không đủ.

Thịnh Dư cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi, không ngờ Hổ Tử lại thích như thế, ăn một cái còn chưa đủ, còn muốn ăn thêm thứ hai thứ ba, thật sự xem nhục huyệt của hắn là vật chứa đồ ăn.

Thịnh Dư không còn nhiều sức lực để cho ăn Hổ Tử như cái hang không đáy, lắc đầu liên tục từ chối, sau đó nằm trên cỏ khô không muốn động, Hổ Tử đứng lên đè lên người anh, ở trên người anh hôn khắp nơi.

Mà thám hiểm viên ở một bên đã đã sửa xong dụng cụ, anh ta nhìn về phía hai người đang thân mật: "Thịnh tổng, có thể xuất phát."

Thịnh Dư cũng muốn sớm một chút rời khỏi rừng cây này, anh giơ tay lên ôm cổ Hổ Tử: "Hổ Tử… Theo tôi chứ?"

Hổ Tử bế Thịnh Dư lên, ý tứ rất rõ ràng.

Sau đó, Hổ Tử ôm Thịnh Dư đi theo sau lưng thám hiểm viên, một mực hướng phía nam.

Càng đi vè phía nam, lông mày Hổ Tử nhăn càng sâu, bởi vì tiên tổ nói với bọn họ, phía nam rất nguy hiểm, không thể đến, bất quá hắn vẫn ôm Thịnh Dư đi về bên kia.

Đi khoảng một ngày rưỡi, bọn họ nhìn thấy ngôi làng, thám hiểm viên vui đến phát khóc, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, Thịnh Dư ghé vào trong ngực Hổ Tử, trong khoảnh khắc nhìn thấy người, cũng nhịn không được đỏ cả vành mắt, cuối cùng cũng đã trở về.

Tâm tình Hổ Tử tương đối phức tạp, nếu như không phải là vì Thịnh Dư, hắn sẽ không đến loại địa phương này.

Ba ngày sau, Thịnh Dư mang theo Hổ Tử trở về nhà mình ở trung tâm thành phố, Hổ Tử đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe cộ tấp nập phía dưới, nhà cao tầng bên cạnh, trong lòng rất sợ hãi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy những vật này, có chút không biết làm thế nào.

Thịnh Dư mặc quần áo ở nhà đi đến, lôi kéo Hổ Tử vào phòng tắm.

Hổ Tử ngoan ngoãn theo sát sau lưng Thịnh Dư, đi vào trong phòng tắm.

Thịnh Dư lôi kéo Hổ Tử ngồi vào bồn tắm, cầm lấy sữa tắm bên cạnh xoa lên người Hổ Tử, vừa xoa vừa nói: "Đừng sợ, nơi này không có nguy hiểm."

Hổ Tử nắm lấy tay Thịnh Dư, trong lòng của hắn có rất nhiều bất an, hiện tại hắn chỉ muốn muốn biến những cảm xúc bất này thành dục vọng chiếm hữu, hung hăng chiếm hữu.

Nụ hộ của Hổ Tử mãnh liệt bao trùm, Thịnh Dư không tránh, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn, anh cảm nhận được Hổ Tử bất an vội vàng, anh ngày đầu lạc trong rừng cây cũng như vậy, nỗi sợ hãi không rõ rất dễ dàng khiến cho người ta sụp đổ.

Hổ Tử không làm quá nhiều màn dạo đầu, sau khi tách hai chân Thịnh Dư, côn th*t trực tiếp chen vào trong huyệt dâm của Thịnh Dư, lập tức thọt tới chỗ sâu nhất.

Thịnh Dư nhíu mày, sau đó ôm chặt đầy Hổ Tử: "Đừng sợ, đừng sợ… A…… Em sẽ bên cạnh anh……"

Hổ Tử an định xuống, hắn không hề động, cứ như vậy cắm côn th*t của mình trong thân thể Thịnh Dư, duy trì tư thế tương liên.

Thịnh Dư còn tưởng rằng Hổ Tử chỉ là nhất thời bất an mà thôi, hẳn là sẽ dần dần chuyển tốt, kết quả côn th*t của Hổ Tử đâm cả ngày trong huyệt thịt của mình, anh muốn ra ngoài làm chuyện gì cũng không cách nào xử lý.

Hổ Tử bất động, cũng chỉ là thả bên trong, Thịnh Dư bất đắc dĩ nhìn Hổ Tử nói: "Ngoan, rút côn th*t ra, em phải đến công ty họp."

Thịnh Dư mất tích nhiều ngày như vậy, trong công ty đọng lại nhiều việc, phải lập tức đi xử lý mới được, nhưng Hổ Tử quá dính người, ôm anh không buông tay, cũng không đem côn th*t rút ra.

Một khi nghe được Thịnh Dư nói muốn rời đi, Hổ Tử sẽ trở nên càng thêm bất an, ôm cũng sẽ càng chặt, hận không thể đem côn th*t của mình hoàn toàn khảm nạm trong thân thể Thịnh Dư, thật sự là một khắc cũng không muốn rút ra.

Thịnh Dư bất đắc dĩ hô một tiếng: "Hổ Tử…"

Hổ Tử cũng không có trả lời.

Thịnh Dư đành phải gọi điện thoại cho trợ lý trì hoãn hội nghị, sau đó lại quay đầu trấn an lão hổ đang bất an: "Hổ Tử, lúc em bận rộn, anh ở nhà chờ em là được rồi, em nhất định sẽ về sớm cùng anh."

Hổ Tử hiện tại đã có thể hoàn toàn nghe hiểu được lời Thịnh Dư nói, hắn lắc đầu cự tuyệt, hắn cảm thấy bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên không dám để cho Thịnh Dư đi một mình, nhất định phải có hắn bên cạnh mới có thể ra ngoài.

Cuối cùng của cuối cùng, Thịnh Dư cũng thỏa hiệp, đáp ứng mang theo Hổ Tử cùng ra ngoài, nhưng điều kiện là Hổ Tử nhất định phải mặc quần áo tử tế, Hổ Tử thật cao hứng đáp ứng điều kiện này, chỉ cần hắn có thể luôn bên cạnh Thịnh Dư, để hắn làm gì hắn đều làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!