Dùng đầu lưỡi làm sạch nhục huyệt vừa thao xong/Nhét khoai vào trong nhục huyệt cho dã nhân ăn
Thám hiểm viên cũng có chút sợ hãi Hổ Tử, dù sao Hổ Tử nhân cao mã đại, anh ta vừa nhìn đã biết mình khẳng định đánh không lại, bất quá thấy Thịnh Dư có thể giao lưu cùng dã nhân này, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt: "Thịnh tổng, anh không sao chứ."
"Tôi không sao, cậu chờ một lát, tôi sẽ trấn an Hổ Tử."
Nói xong, Thịnh Dư ôm đầu Hổ Tử hôn mấy cái, cố gắng dần dần để Hổ Tử bình tĩnh lại.
Hổ Tử dần dần thu lại vẻ mặt hung thần ác sát của mình, cúi đầu đáp lại nụ hôn của Thịnh Dư, hai người cứ như vậy không coi ai ra gì hôn.
Thám hiểm viên thấy cảnh này cũng bối rối, không ngờ rằng Thịnh Dư vậy mà cùng một dã nhân phát triển ra quan hệ mập mờ, bất quá dã nhân này ngược lại rất đẹp trai, cũng khó trách sẽ được coi trọng.
Hôn xong, cảm xúc của Hổ Tử đã tốt hơn nhiều, Thịnh Dư liền để thám hiểm viên ngồi xuống hảo hảo trò chuyện.
Thám hiểm viên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mắt thường có thể thấy anh ta gầy đi rất nhiều, ở trong rừng, anh ta chưa từng được ăn một bữa cơm no, trái lại Thịnh Dư còn giống như mập hơn, được dã nhân ôm vào trong ngực tỉ mỉ che chở.
Thịnh Dư nhìn thám hiểm viên hỏi: "Cậu đến đây như thế nào tới nơi này."
"Thịnh tổng lúc anh bị bệnh hôn mê, mấy người chúng tôi vốn định ra ngoài tìm đồ ăn, rồi sẽ tụ hợp trong hang động, nhưng trong rừng đột nhiên nổi lên sương mù, mấy người chúng tôi bị tách ra, đi tới đi lui, cũng không biết mình ở đâu."
Thịnh Dư còn tưởng rằng bọn họ bỏ rơi mình, thì ra không có, chỉ là bị chia cắt mà thôi.
Thám hiểm viên lại uyển chuyển hỏi thăm: "Thịnh tổng, anh cùng dã nhân này là chuyện gì xảy ra?"
"Là Hổ Tử đã cứu tôi, nếu không tôi đã sớm chết đói." Nói xong, Thịnh Dư lại quay đầu hôn Hổ Tử một ngụm, Hổ Tử được hôn trong lòng đắc ý.
Thám hiểm viên cười cười, tiếp theo lại hỏi: "Có gì ăn không, Đã lâu rồi tôi chưa ăn gì, sắp chết đói rồi."
Thịnh Dư cũng đói bụng, anh cầm lấy tay Hổ Tử đang đặt trên bụng của mình, Hổ Tử lập tức hiểu ý của anh.
Sau đó Hổ Tử ôm Thịnh Dư ra ngoài săn đêm, chỉ chốc lát sau, mang về con mồi hoa quả còn có khoai lang, chủng loại rất phong phú đầy đủ.
Thám hiểm viên cũng không lo quả có bẩn hay không, trực tiếp cầm lên gặm, ăn đến lang thôn hổ yết, về sau lại ăn thịt nướng và khoai nướng.
Thám hiểm viên cảm kích nhìn Thịnh Dư và Hổ Tử: "Thịnh tổng, chúng ta lúc nào thì rời khỏi khu rừng này."
"Qua một đoạn thời gian nữa đi." Ít nhất phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể rời khỏi nơi này.
Thám hiểm viên gật đầu, bởi vì đêm đã khuya, cho nên sớm cuộn tròn nghỉ ngơi trên đống cỏ khô.
Thịnh Dư bên này còn chưa ngủ, Hổ Tử vẫn luôn dùng ngón tay móc huyệt thịt của anh, nhục bổng cũng đã chống phía trên nhục huyệt, tùy thời đều chuẩn bị tiến vào chỗ sâu nhất.
Thịnh Dư trở ngại bên cạnh còn có người lạ, không muốn cùng Hổ Tử làm loại chuyện này, uốn éo mông né tránh, nhưng Hổ Tử không buông tha, hai bàn tay to chụp lấy mông của anh, sau đó dùng đại nhục bổng ma sát phía trên huyệt dâm.
Sau khi huyệt dâm đụng chạm đại nhục bổng, không ngừng chảy ra lên tao thủy, tựa hồ cũng rất muốn phải nhanh lên một chút ăn vào côn th*t.
Cuối cùng Thịnh Dư ỡm ờ chuẩn cho Hổ Tử nhét côn th*t vào.
côn th*t của Hổ Tử lập tức trượt vào bên trong lỗ thịt, thọt đến chỗ sâu nhất.
Hổ Tử cũng mảy may không biết kiềm chế, lập tức bắt đầu mạnh mẽ đâm thọc.
"Ư a… Hổ Tử… Chậm một chút… Ư a có người…" Thịnh Dư hết sức khắc chế tiếng rên rỉ của mình, không muốn để cho thám hiểm viên bên cạnh nghe được.
Mà Hổ Tử thì không chút kiêng kỵ dùng côn th*t ma sát lỗ thịt, mỗi lần sâu sắc đâm vào, đều sẽ phát ra tiếng va chạm mãnh liệt, nhục thể ba ba ba âm thanh bên trong huyệt động rất là vang dội, âm thanh lớn như vậy làm sao có thể không đánh thức người, thám hiểm viên căn bản là không ngủ được, nhưng anh ta cũng không dám mở mắt, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy gì.
"A a a a… Hổ Tử… Không muốn mạnh như thế… Ah a a……" Ngay lúc đầu Thịnh Dư còn có thể khắc chế bản thân một chút, thế nhưng về sau không cách nào tiếp tục kiềm chế, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, đứng cách năm mét cũng có thể nghe được tiếng gào dâm đãng của anh.
Thịnh Dư dần dần trầm mê trong nhục dục: "Ư a a… Hổ Tử thật tuyệt…… Đúng a… côn th*t thật lớn… A a thật lớn……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!