"Ưm"
Cô bị hôn.
Thẩm Cửu nửa ngày cũng không phản
ứng lại được, cô vậy mà bị Dạ Âu Thần cưỡng hôn.
Tại sao?
Dạ Âu Thần mang theo sự phẫn nộ, động tác thô lỗ.
Từ khi Thẩm Cửu đi ra từ chỗ chị Tinh, bôi lên màu son anh đào này, từ lúc cô cắn môi dưới của mình, suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Dạ Âu Thần, sau đó lên xe cô vô tình hay hữu ý mà có động tác nhỏ này, mãi đến khi nhìn thấy cô và Lục Chiêu đang lôi lôi kéo kéo.
Dạ Âu Thần bị kích thích rồi.
Chỉ muốn phát hỏa, mà Thẩm Cửu lại chỉ ngây ngốc, lại nhìn, cô mở to mắt, không dám tin nhìn anh.
Lửa giận của Dạ Âu Thần rất lớn, đối diện với nụ hôn cô vậy mà không có cảm giác một chút gì.
Dạ Âu Thần nửa ôm nửa kéo cô lên đùi của mình, hình thể của Thẩm Cửu nhỏ nhắn, rất nhanh bị Thẩm Cửu kéo qua, cơ thể không chịu khống chế mà nằm bò trong lòng Dạ Âu Thần, cô theo phản xạ đưa tay vòng qua cổ của Dạ Âu Thần.
Tài xế và Lang An rõ ràng nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên không ít so với trước, hơn nữa còn đang điên cuồng tăng.
Lang An không ngờ, không ngờ bản thân vậy mà có thể nhìn thấy một mặt này của Dạ Âu Thần.
Thẩm Cửu mới đầu thì sửng sốt, đến cuối cùng bị Dạ Âu Thần dẫn dắt dần
chìm đắm, tay cũng vô thức ôm lấy cổ của cô, nhưng cô vẫn không học được hít thở, cuối cùng bị Dạ Âu Thần hôn cho gần như tắc thở, cơ thể mềm nhữn vô lực nằm trong lòng anh.
Dạ Âu Thần chú ý đến điểm này, mắt tối đi vài phần.
Kéo cô ra, tay của Dạ Âu Thần bóp cằm của cô.
"Không cần cái gì? Cô không phải rất hưởng thụ sao?"
Nụ hôn của anh cháy bỏng, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo như băng, Thẩm Cửu dần dần tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu mới giật mình phát giác mình vừa rồi có phản ứng gì.
"Muốn sao?"
Dạ Âu Thần đột nhiên ghé sát vào tai của cô, tà mị hỏi một câu.
Bề ngoài nhìn trông anh đang quyến rũ cô, nhưng ngữ khí của anh rõ ràng chính là trêu chọc cô.
Nghĩ tới những lời trước khi anh hôn cô, sắc mặt của Thẩm Cửu tái đi vài phần, cắn môi dưới không lên tiếng.
"Cô gái, phản ứng của cô nói cho tôi biết, cô rất hài lòng." Bàn tay để ở trên eo cô của Dạ Âu Thần di chuyển lên, Thẩm Cửu đột nhiên tức giận: "Buông tôi ra!"
Động tác của Dạ Âu Thần khựng lại, mắt nguy hiểm nheo lại.
"Sao hả? Vừa rồi khi Lục Chiêu ôm cô, không phải rất vui vẻ sao?"
Thẩm Cửu cắn môi dưới: "Anh khi nào nhìn thấy tôi vui vẻ chứ? Tôi bị ép anh không nhìn thấy sao? Dạ Âu Thần, anh nhất định phải chà đạp tôn nghiêm của người khác ở dưới chân như vậy thì anh mới vui sao?"
Biểu cảm trên mặt của Dạ Âu Thần trở lạnh, ánh mắt âm lãnh của anh nhìn chằm chằm cô.
"Cô nhớ kỹ, cho dù Dạ Âu Thần khinh thường chạm vào cô, nhưng trên người cô bây giờ có ký hiệu của tôi, không cho phép người đàn ông khác chạm vào cô."
"Lần sau, nếu như còn để tôi nhìn thấy cô ở cùng với người đàn ông khác, bị chà đạp dưới chân không phải tôn nghiêm của cô nữa đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!