Chương 30: Tôn Nghiêm Của Cô Đáng Mấy Đồng

"Ha, lộ thiên mới càng có tình thú, có điều thiết nghĩ cậu Dạ cũng không hiểu được."

Dứt lời, ánh mắt của Lục Chiêu dừng trên chân của Dạ Âu Thần.

Lang An cau mày, đang muốn nổi giận.

Sắc mặt của Dạ Âu Thần lại bình thường, cười lạnh đáp: "Quả thật không thể hiểu được, cho dù muốn chơi, tôi cũng chỉ chơi phụ nữ sạch sẽ. Loại qua tay rồi, không ăn nổi."

Thẩm Cửu trốn đằng sau gốc cây: "…

Đậu xanh, anh biết cô ở đây sao? Cho nên cố tình nói lời này để làm tổn thương cô?

Lục Chiêu cũng không có bị lời của Dạ Âu Thần chọc giận, ngược lại nhếch

Dạ có năng lực để ăn sao? Còn bàn đến hàng qua tay hay không qua tay?"

Lang An nghiến răng nghiến lợi: "Anh muốn cúc hoa không giữ được?"

Lục Chiêu: "???"

"Hỏi loại vấn đề này, tôi còn tưởng anh muốn cúc hoa không giữ được, nếu không sao lại hỏi điều này với cậu Dạ chúng tôi?"

WTF? Mặt mày Lục Chiêu sưng lên, anh ta chỉ là muốn chế giễu Dạ Âu Thần tàn phế, hơn nữa không thể làm chuyện đó mà thôi, từ khi nào muốn bày tỏ bản thân muốn bị cái đó ấy chứ? Tên trợ lý này, thật đáng ghét!

Thẩm Cửu càng cạn lời, không ngờ ý tưởng của Lang An vậy mà lại đen tối như vậy!

"Lời nói này của trợ lý của cậu Dạ, thật sự ý vị sâu xa~" Lục Chiêu sững ra một

lúc mới phản ứng lại, bắt đầu phản kích.

Cao thủ so chiêu, chiêu nào cũng chí mạng.

Lúc này đến lượt Lang An bị nghẹn.

Lục Chiêu đã di chuyển ánh mắt lên gương mặt của Dạ Âu Thần: "Nếu như sớm biết cậu Dạ sẽ đến tham gia bữa tiệc này, tôi chắc sẽ đến vướng thăm anh rồi."

Ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm tĩnh lạnh lùng: "Viếng thăm ngược lại không cần."

Thẩm Cửu ở xa nghe thấy, lúc này tối đen, cô tối nay lại mặc váy, vừa rồi đứng ở đây một lúc đã thu hút không ít muỗi, lúc này đôi chân nhỏ bị muỗi đốt đến phát ngứa, không lâu sau cô không nhịn được muốn đưa tay gãi.

Nhưng muốn gãi thì phải cúi người, cúi người sẽ phát ra âm thanh.

Phát ra âm thanh sẽ bị người khác phát hiện.

Sau khi tính toán, Thẩm Cửu hoàn toàn không dám cúi người, chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Nhưng sau này ngứa đến mức không chịu nổi nữa, cô chỉ có thể cúi người xuống gãi, vừa hay đụng phải lá cây, phát ra âm thanh.

Ý cười trên môi Lục Chiêu ẩn đi, bước hai bước về phía tôi: "Là ai ở đó?"

Thẩm Cửu bị dọa không dám nhúc nhích.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn lạnh lẽo như cũ: "Gió thổi mà thôi, Lục tổng không cần thiết phải giật mình như vậy?"

Nghe vậy, bước chân của Lục Chiêu khựng lại: "Rốt cuộc là gió thổi, hay là người cậu Dạ muốn bảo vệ?"

Dạ Âu Thần không lên tiếng, nhưng đôi mắt trầm tĩnh đó, trên người nhiều thêm một luồng lệ khí.

"Người có thể khiến cậu Dạ bảo vệ, Lục Chiêu tôi thật sự rất có hứng thú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!