Thẩm Cửu ngủ một mình trong phòng, cô thức dậy sớm, sắp xếp đồ đạc của mình vào tủ quần áo, độc chiếm toàn bộ căn phòng.
Tối hôm qua cô và Dạ Âu Thần đã nói rõ ràng, có lẽ anh sẽ không ở đây, cho nên căn phòng này là của cô.
Bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không liên quan đến nhau.
Đối với cô mà nói thì đó là một chuyện tốt.
Thẩm Cửu thay đồ xong thì xuống lầu, người hầu đang bận rộn, Thẩm Cửu có chút đói bụng nên muốn hỏi phòng bếp ở đâu, không ngờ người hầu gái đầy cô ra.
"Người phụ nữ này ở đâu ra vậy? Đừng cản đường người khác!"
Thẩm Cửu không để ý nên ngã xuống đất.
Người hầu gái kiêu ngạo nhìn cô một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên sợ hãi.
Một đôi bàn tay ấm áp đỡ Thẩm Cửu lên, Thẩm Cửu quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt dịu dàng như ngọc.
Người này mặc áo sơ mi trắng, không có một nếp nhăn, nụ cười nhẹ nhàng giống như gió xuân ba tháng thổi vào mặt.
Thẩm Cửu ngây người một cái thì lập tức phản ứng lại, nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước giữ khoảng cách với anh ta.
"Cảm ơn." "Không cần khách sáo, em dâu." "Em dâu?"
"Tôi là anh cả của Âu Thần, tôi tên là Y Viễn.
Dạ Y Viễn đưa tay về phía Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu sửng sốt một chút, thì ra là anh cả, cô ngơ ngác bắt tay với Dạ Y Viễn: "Xin chào, anh cả."
Giọng nói có chút căng thẳng.
"Vừa rồi người hầu không đúng, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi em, hy vọng em đừng để trong lòng, người nhà họ Dạ rất dễ ở chung, sau này tôi sẽ nói rõ với bọn họ."
Thẩm Cửu gật đầu: "Cảm ơn anh cả."
Dạ Y Viễn cười, còn muốn nói gì đó thì một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
"Xem ra tôi đến không đúng lúc."
Giọng nói này… Thẩm Cửu nhìn về phía giọng nói.
Lang An đẩy Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đi, trên hai chân đắp một tấm chăn lông mỏng.
Cho dù anh ngồi trên xe lăn, nhưng anh vẫn có dáng vẻ bá chủ thiên hạ.
Ánh mắt lạnh như băng, giống như lưỡi dao dừng trên mặt Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu chột dạ cúi đầu.
Khoan đã, tại sao cô chột dạ chứ? Chẳng qua cô chào hỏi người nhà mà thôi.
"Âu Thần, hiếm khi có thể nhìn thấy cậu ở nhà." Dạ Y Viễn vẫn tươi cười với em trai này, nhưng Dạ Âu Thần đối xử với anh ta không giống vậy, trên mặt không hề có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
"Anh cả."
"Ừ, anh cả không quấy rầy cậu và em dâu nữa."
Dạ Y Viễn nói xong nhìn về phía Thẩm Cửu nhẹ nhàng nói: "Em dâu, anh cả phải đến công ty, anh đi trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!