"Để tớ suy nghĩ lại một chút."
Kết quả cuối cùng là Hàn Mai Linh đưa Thẩm Cửu trở về nhà họ Dạ.
"Thời gian ba ngày cũng không nhiều đâu, Cửu à, suy nghĩ sớm một chút đi, nghĩ kỹ rồi thì gọi điện thoại cho tớ."
Ở bên tai vàng lên lời nói của Hàn Mai Linh đã nói với cô trước khi cô ấy đi, trái tim của Thẩm Cửu mệt mỏi muốn chết di được.
"Muốn tiếp tục ở lại nhà họ Dạ, vậy thì phải phá bỏ đứa bé."
"Cửu à, nhà họ Thẩm không thể để cả hai đứa con gái đều bị hủy hoại được."
Thẩm Cửu nhìn mình ở trong gương.
Rốt cuộc là phải làm như thế nào mới
được đây, chẳng lẽ thật sự muốn bỏ đứa bé à?
Đang suy nghĩ, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thần kinh của Thẩm Cửu bỗng nhiên thắt chặt lại, cô kéo cửa phòng vệ sinh ra, đúng lúc thấy Lang An đẩy Dạ Âu Thần đi vào phòng.
Ánh mắt đối diện nhau trong không khí, chưa đến một giây, Thẩm Cửu liền rời mắt sang chỗ khác, sau đó bước từng bước căng thẳng đi vào bên trong.
"Đứng lại." Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bước chân của Thẩm Cửu dừng lại, như là mọc rễ trên mặt đất, không thể động đậy.
"Đã nghĩ kỹ chưa?" Ở bên môi của Dạ Âu Thần mang theo một nụ cười trào phúng, ánh mắt nguy hiểm giống như là một con báo khát máu.
Ngón trỏ trên hai bàn tay của Thẩm Cửu bắt chéo lại với nhau, cắn môi dưới: "Không phải là nói ba ngày hả?"
"Cô dám chậm trễ ba ngày của tôi?"
Giọng nói của Dạ Âu Thần hơi nâng lên, ánh mắt lạnh thêm mấy phần.
Thẩm Cửu nhịn không được mà trừng to mắt: "Anh nói chuyện lại không giữ lời?"
Đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, hiện đầy vẻ hoảng hốt và kinh ngạc, giống như là dòng suối lạnh phun trào. Dạ Âu Thần nheo đôi mắt hẹp dài lại, cười lạnh một tiếng: "Cô muốn chơi cũng có thể, quy tắc là do tôi quyết định."
Chơi? Đôi môi đỏ của Thẩm Cửu run rầy, là một sinh mạng, vậy mà anh lại có thể nói với mình là một trò chơi.
"Nếu như cảm thấy không cam lòng, rất tức giận, vậy thì cũng được thôi, hãy dọn
đồ đạc của cô rồi cút khỏi nhà họ Dạ đi."
Nghe đến đó, Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm.
Anh đang kích thích cô đi khỏi, anh chính là không hi vọng cô ở lại nhà họ Dạ.
Dù sao thì cũng còn thời gian, Thẩm Cửu lười biếng phải tranh luận cùng với anh, nắm tay đang nắm chặt lại lại buông ra, Thẩm Cửu quay người đi vào trong nhà, yên lặng lấy chăn mền ra trải xuống ở trong góc.
Dạ Âu Thần vốn cho rằng cô sẽ tìm mình mà gây ầm ĩ, ai ngờ một giây trước cô còn trợn tròn mắt, trong mắt đều là oan ức, một giây sau thì những oan ức kia liền biến mất vô hình, sau đó cô lại quay người không thèm để ý tới anh.
Làm lơ anh một cách hoàn toàn.
Loại cảm giác đánh một đấm lên trên bông khiến cho Dạ Âu Thần rất không
thoải mái. "Lang An, cậu ra ngoài đi."
Nghe như vậy, Lang An sửng sốt một chút: "Nhưng mà cậu Dạ à, hôm nay tôi vẫn còn chưa giúp cậu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!