Chương 4: (Vô Đề)

Người hối hận vì năm đó không lấy cái c.h.ế. t để can gián.

Cũng hận bản thân vì còn sống sót.

Còn ta cũng dần trở nên trầm mặc.

Bởi vì những cố nhân thuở nhỏ, những người cùng ta lớn lên, cũng đều c.h.ế. t hết trong biến cố đó.

Một vì sao dù lớn đến đâu, dù có rực rỡ thế nào, nếu chẳng có tinh tú bầu bạn, cũng chỉ là một vầng trăng cô quạnh giữa trời.

Ta vẫn thích thế gian này nhộn nhịp, phồn hoa, người qua kẻ lại, cười nói rộn ràng.

Hồng Trần Vô Định

Trọng sinh một đời, nhiều điều trong lòng ta cũng chẳng khác gì phụ thân.

Đặc biệt là bệnh tâm tật của Trường công chúa, đó vốn là một bí mật ít ai hay biết.

Phụ thân tin tưởng ta đến vậy, nguyện đem thân mình mà tạo thế cho ta.

Ta tất nhiên không thể phụ lòng kỳ vọng của người.

Ba năm.

Ba năm là đủ để bồi dưỡng nên một thế hệ lương thần danh tướng.

Ta tuyệt không thể để ba năm sau loạn tặc lại kéo đến, triều đình vừa phải kháng địch, vừa phải giao chiến với Nam Lý quốc như kiếp trước, lặp lại thảm cảnh hai đầu thọ địch.

Xuất binh là điều mà Hoàng thượng không mong muốn nhất.

Thế nhưng Trường công chúa lại giận dữ kể lại, mười tám năm trước, nàng suýt nữa bị đưa đi hòa thân với Nam Lý quốc. Nếu không phải lúc đó bệnh tái phát, sợ rằng đã không tránh được số phận bị ép gả đi xa.

Đúng lúc ấy, có ngự sử dâng tấu, nói rằng vị công chúa tông thất năm xưa từng đi hòa thân năm đó đã c.h.ế. t bất đắc kỳ tử, nguyên nhân khó xác định.

Lẽ ra đó chỉ là một chuyện nhỏ.

Lịch sử đã có biết bao công chúa hòa thân c.h.ế. t không rõ nguyên do.

Rất nhiều người, c.h.ế. t rồi thì cũng là c.h.ế. t mà thôi.

Không ai còn sống để báo thù rửa hận thay họ.

Nhưng vào đúng thời điểm nhạy cảm này, cái c.h.ế. t mờ ám của vị công chúa ấy lại trở nên chướng mắt lạ thường.

Mà sau khi bắt được một tên gián điệp đến từ Nam Lý quốc tại Đông cung, cơn giận của Hoàng thượng mới thực sự bùng nổ đến đỉnh điểm.

Chữ "Chiến!" vang rền khắp Kim Loan điện, truyền khắp phố phường ngõ chợ.

Tại trà lâu.

Ta cùng Sở Trinh nâng chén chúc mừng.

Sở Trinh ngước nhìn xa xăm, khẽ than:

"Cô thật không ngờ, A Nhiên lại là nội gián. Hắn và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau đấy!"

Ta chỉ nhấp một ngụm trà, không nói lời nào.

Ba năm sau, thái tử xuất chinh. Rõ ràng có binh mạnh tướng giỏi, vậy mà vẫn đại bại thảm hại, c.h.ế. t trận nơi biên ải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!