1
Ta và Cố Cẩm Tín đồng thanh cất lời cự tuyệt.
Cha mẹ hai bên đều kinh ngạc nhìn chúng ta.
Cố Cẩm Tín liếc mắt nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh, kéo lấy vợ chồng Hầu gia, nói:
"Con sẽ về giải thích với phụ mẫu sau, nhưng con có thể cam đoan, Tống Gia Nhược tuyệt đối không phải người phù hợp để kết thân."
Phụ thân ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ mỉm cười với Hầu gia:
"Lệnh lang quả nhiên khí thế bức người, lão phu rất thưởng thức tính tình ấy. Nhưng chuyện kết thân, thôi thì xin miễn."
Lời ngoài ý trong, chẳng qua xem Cố Cẩm Tín chỉ là kẻ thô lỗ.
Ta là người Tống gia ở Dĩnh Xuyên, hắn vẫn chưa đủ tư cách với tới.
Tống gia ta đứng hàng đầu trong các thế gia.
Tổ tiên ba trăm năm trước đã làm quan trong triều.
Đời đời truyền xuống, con cháu trong nhà phần lớn đều đang đảm nhiệm chức vụ nơi triều chính.
Còn Cố gia chỉ là Hầu phủ vừa được Hoàng thượng sắc phong, đứng trước các thế gia thì chẳng đáng nhắc tới.
Cố gia muốn đứng vững ở kinh thành, mới tính chuyện cầu thân với nữ tử thế gia.
Phụ thân ta từng xem trọng Cố Cẩm Tín, lại không muốn ta nhập cung làm phi, mới đồng ý cho Cố gia đến cửa, để ta nhìn mặt hắn một lần.
Ý là tốt.
Nhưng cái tốt ấy, lại bị Cố Cẩm Tín phụ lòng.
Sau khi lo xong tang sự của Cố Hầu gia.
Cố Cẩm Tín liền dọn sang thư phòng, mỗi ngày chỉ gặp ta một lần lúc dùng bữa.
Ta cảm nhận được sự lạnh nhạt từ hắn.
Từng bóng gió hỏi han. Hắn bảo ta chớ nghĩ ngợi nhiều.
Ta hỏi thêm mấy câu.
Hắn liền nói, chuyện xảy ra trong hôn lễ, hắn mãi không vượt qua được khúc mắc trong lòng, mỗi khi đối diện với ta liền nhớ tới cảnh phụ thân đột tử.
Lời lẽ như thể đang ám chỉ, ta khắc thân nhân.
Hắn đem cái c.h.ế. t đột ngột của Cố Hầu gia đổ lên đầu ta sao?
Thế mà chẳng chịu nói rõ.
Hồng Trần Vô Định
Ta hỏi, hắn lại bảo ta nghĩ nhiều.
Mãi đến khi ta bệnh nặng, nghe được lời hắn dạy bảo đám con riêng.
Khi ấy mới hiểu, thì ra hắn ngầm trách ta suốt cả một đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!