Chương 7: (Vô Đề)

Triệu Tử Du hình như cuối cùng cũng tin những gì tôi nói, nhưng nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được, đứng ngây ra đó hồi lâu.

Một lúc sau, nó mới hoàn hồn, vẫn dùng ánh mắt đầy tức giận nhìn tôi chằm chằm: "Không phải chỉ là một công việc thôi sao, tôi còn chẳng thèm! Tôi không tin, tôi là một thằng đàn ông sức dài vai rộng chẳng lẽ lại không tìm được việc! Cho dù tôi phải đi khuân vác, tôi cũng có thể nuôi sống vợ con!"

Nói xong câu hăm dọa, Triệu Tử Du sải bước rời đi.

Tôi đang đợi Triệu Tử Du phấn đấu vươn lên cho tôi xem đây, nói thật, nếu nó thật sự vì chuyện này mà thay đổi, có thể dựa vào năng lực của mình để sống, cho dù tôi không nhận nó làm con nữa, tôi cũng phải khâm phục.

Thế nhưng, mới chỉ qua một tuần, tôi đã nhận được điện thoại xin lỗi của Triệu Tử Du.

"Mẹ!" Nó khóc lóc trong điện thoại, "Con sai rồi! Mẹ giúp con với!"

13

"Tử Du, có chuyện gì vậy? Bây giờ con đang ở đâu?" Giọng tôi bình tĩnh.

Mặc dù tiếng khóc của nó đầy đau khổ, nhưng không còn có thể khiến tôi đau lòng như trước nữa.

"Mẹ, con đang ở bệnh viện, con bị thương rồi!" Nó vừa khóc vừa nói.

Đến bệnh viện, tôi nhìn thấy Triệu Tử Du đang nằm trên giường bệnh, mắt cá chân phải của nó được băng bó bằng gạc.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi.

"Con đi giao đồ ăn, vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, đầu óc choáng váng, xe tông vào bồn hoa ven đường." Triệu Tử Du lộ vẻ mặt uất ức.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nó làm vẻ mặt này, tôi gần như đáp ứng mọi yêu cầu của nó.

Tôi thở dài: "Sao lại đi giao đồ ăn? Vất vả như vậy!"

"Mẹ, con sai rồi, con không nên đối xử với mẹ như vậy." Triệu Tử Du nhìn tôi với ánh mắt van nài, cẩn thận tựa vào chân tôi, giống như hồi còn nhỏ, "Tự mình ra ngoài kiếm sống, con mới biết kiếm tiền khó khăn như thế nào. Trước đây con có thể sống tốt như vậy, đều là nhờ mẹ ở phía sau chống đỡ cho con. Con quá bất hiếu, không những không hiểu cho nỗi vất vả của mẹ, mà còn cãi lời mẹ!"

"Thôi, đừng nói nữa." Tôi nhẹ giọng nói.

"Mẹ, mẹ có thể tha thứ cho con không?" Nói rồi nó ngẩng đầu, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Trong mười mấy giây im lặng của tôi, tôi thấy được sự căng thẳng và lo lắng của Triệu Tử Du.

"Mẹ con ruột thịt, nói gì đến tha thứ hay không." Giọng tôi thản nhiên.

Nói xong, tôi cảm thấy Triệu Tử Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"À đúng rồi, bác sĩ nói khi nào con có thể xuất viện?" Tôi hỏi nó.

Triệu Tử Du liếc nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng lắm, bây giờ, có thể, ừm, xuất viện rồi."

"Vậy thì đi thôi." Tôi nói.

Đỡ nó đi đến cửa bệnh viện, nó đột nhiên dừng lại, lấy ra một tờ giấy: "Mẹ, thuốc bác sĩ kê, con không có tiền lấy, phải mất mấy trăm tệ..."

Nói rồi nó cúi đầu xuống.

Tôi nhận lấy tờ giấy, ngửa mặt lên trời, không nói nên lời.

14

Về đến nhà, tôi bảo Triệu Tử Du ngồi trên ghế sô pha, tôi bê một cái ghế ngồi đối diện nó, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Tử Du, tuy bây giờ mẹ cho con về nhà, nhưng không có nghĩa là chuyện trước kia có thể bỏ qua. Mẹ nghiêm túc nói cho con biết, mẹ không đồng ý con ở bên Lý Thiến Thiến, đây là điều mẹ kiên quyết. Nếu con không đồng ý, có thể rời đi ngay lập tức." Tôi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!