Chương 8: (Vô Đề)

Tần Sương Ngữ ngẩn người, không dám tin: 

"Vậy nên… người cố ý dẫn Dục Vương đến Hách phủ, là để hắn đích thân đ.â. m thương vào bụng Gia Nghi, mượn tay hắn để trừ đi đứa con trong bụng nàng ấy?!" 

"Ngươi quả là thông minh. Chỉ tiếc, hôm nay… chính là ngày c.h.ế. t của ngươi!" 

Nghe đến đó, Lão Lục giật nảy mình, vội vàng chắn trước người Tần Sương Ngữ: 

"Mẫu thân, A Ngữ chỉ là nhất thời hồ đồ. Người muốn đánh muốn phạt gì cũng được, nhưng tội không đến mức phải chết!" 

"Tội không đến mức chết?" 

"Nàng ta đầu độc hại ta, lại cấu kết với người ngoài hại Gia Nghi, ta g.i.ế. c nàng một trăm lần cũng chưa nguôi giận!"Lão Lục, tránh ra cho ta, nếu không — ngay cả ngươi, ta cũng g.i.ế. c luôn!Đầu… đầu độc?

"Sắc mặt Lão Lục đại biến, cúi đầu hỏi Tần Sương Ngữ:"A Ngữ, lời mẫu thân nói… có phải sự thật không?"

18

Lão Lục lớn lên ở kinh thành, cả đời sống dưới sự che chở của ta. 

Tính tình hắn thẳng thắn, đơn thuần, giống hệt Gia Nghi. 

Tần Sương Ngữ thì lại khác — tâm tư sâu kín, đầu óc lanh lợi. 

Biết hôm nay ta đã hạ quyết tâm xử trí nàng, dứt khoát chẳng buồn biện bạch, chỉ rơi hai hàng lệ, bày ra bộ dáng đáng thương, cầu mong giữ lại cho mình một tia sinh cơ cuối cùng: 

"Phu quân, thiếp biết tội không thể tha thứ, nhưng thiếp làm vậy… là có lý do." 

"A Ngữ, rốt cuộc là lý do gì khiến nàng hạ độc mẫu thân?" 

"Phu quân, chàng còn chưa hay biết, kỳ thật… chàng không phải là con ruột của mẫu thân." 

Tần Sương Ngữ uất ức nói: 

"Nam đinh họ Hách đều chinh chiến phương Nam, lập công nơi biên giới. Chỉ có chàng không được phép đụng đến quân vụ, thỉnh thoảng hỏi han đôi câu liền bị trách mắng.

Nay toàn bộ Hách gia chỉ còn lại chàng và Hách Viễn, lão thái quân ngoài mặt thì để thiếp chưởng quản gia vụ, nhưng phần lớn tài sản của tướng phủ vẫn bị bà ta nắm chặt trong tay. 

"Bà thiên vị Hách Viễn, bao năm nay không ngừng gửi tiền bạc xuống phương Nam, cả phủ tướng quân này sắp bị bà vét sạch rồi!" 

"Phu quân, chàng hiếu thuận bên cạnh bà ấy, một mực gánh vác Hách gia ở kinh thành, cuối cùng lại chẳng được gì cả — điều ấy có công bằng chăng?" 

Nói xong, lông mày lão Lục nhíu chặt, môi run run. 

Thê tử Lão Tam cùng Thi Văn cũng không dám hé răng. 

Các nàng không ngờ Lão Lục lại không phải con ruột của ta, lại càng không ngờ rằng bao năm qua ta vẫn luôn dùng bạc của phủ tướng quân để tiếp tế cho Hách Viễn. 

Trong phòng, ai nấy đều ôm tâm tư riêng, dần dần trở nên yên tĩnh. 

Ánh mắt Tần Sương Ngữ thoáng hiện vẻ đắc ý khó nhận ra, nàng khẽ kéo tay áo Lão Lục, thì thầm: 

"Phu quân, chúng ta rời khỏi Hách gia đi. Một mẫu thân như Trang Thiệu Hoa — vô tình, vô nghĩa — có cũng như không." 

Bốp! 

Một tiếng vang giòn giã, 

Lão Lục xưa nay luôn rụt cổ làm người hiền lành bỗng nổi giận, tung một bạt tai mạnh mẽ vào mặt Tần Sương Ngữ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!