14
"Hách lão thái quân, sao không thấy Vương phi đâu vậy?"
Thẩm Thù Dục dẫn theo phó viện chính Thái y viện, giọng nói lạnh đến mức như có thể đông thành sương đá.
Ta bình thản nhấp một ngụm trà:
"Tôn nữ ta ở Dục Vương phủ chưa từng có một ngày ngủ ngon. Nay về mẫu gia, muốn ngủ thêm một chút."Nếu Vương gia không có chuyện gì quan trọng, thì xin mời quay về. Hách gia không hoan nghênh ngài cho lắm.Hách lão thái quân, bản vương nể người là trưởng bối nên nhẫn nhịn nhiều lần.
"Nếu hôm nay người không giao Gia Nghi ra, bản vương sẽ phá nát Hách gia!"
"Tốt thôi, không phá ngươi là chó!"
Ta bật dậy khỏi ghế, giật lấy Trường Minh Thương trong tay Lão Lục, chĩa thẳng mũi thương vào trước ủng của Thẩm Thù Dục:
"Dục Vương, nếu ngươi dám bước một bước vào nội viện, đừng trách lão thân phế ngươi tại chỗ."
Nghe vậy, Lý Thái y và Lão Lục liếc nhìn nhau, còn Thẩm Thù Dục lại không nổi giận mà bật cười.
Hắn nói từng chữ, như d.a. o đ.â. m vào tim:
"Hách lão thái quân, Hách Gia Nghi mang thai hoàng tôn, lại dám tự ý uống thuốc sẩy thai, đó là tội c.h.ế. t vạn lần! Người còn bao che cho nàng ta, chẳng lẽ muốn cả nhà Hách gia chôn cùng sao?"
"Dục Vương, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy! Gia Nghi căn bản chưa từng mang thai, thì nói gì đến chuyện mưu hại hoàng tôn?"
"Hách Gia Nghi có sẩy thai hay không, chỉ cần Lý Thái y bắt mạch là rõ."
Thẩm Thù Dục cười lạnh đứng dậy:
"Quân bản vương đang đợi sẵn ngoài cửa. Nếu lão thái quân còn không nỡ đánh thức Vương phi, vậy để bản vương tự mình vào gọi nàng dậy."
Ngươi đứng lại!
Ta định giơ thương cản Thẩm Thù Dục, thì một đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên thân thương.
Gia Nghi nở một nụ cười ngọt ngào với ta:
"Tổ mẫu, thân thể người không tốt, đừng tức giận vì một con ch. ó điên làm gì."
15
"Hách Gia Nghi, ngươi nói ai là chó điên?"
Thẩm Thù Dục liếc sang Gia Nghi, trán nổi đầy gân xanh.
Gia Nghi bước thẳng đến trước mặt hắn, sống lưng thẳng tắp:
"Nói ngươi là chó điên. Vì hình như ngươi không hiểu tiếng người."Hôm qua ta đã nói rất rõ ràng rồi — chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa.
"Vậy hôm nay ngươi còn đến Hách phủ gây náo loạn làm gì?"
"Hách Gia Nghi, ngươi hỗn xược!"
"Thẩm Thù Dục, ta đã không còn là Vương phi của ngươi nữa."Đây là thư hòa ly, ngươi cầm về đi.
"Gia Nghi đưa thư hòa ly đến trước mặt Thẩm Thù Dục. Hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay nàng, lý trí cuối cùng trong mắt hắn rõ ràng đã hoàn toàn vỡ nát."Người đâu, mang Vương phi về phủ!"
[Xong rồi, Thẩm Thù Dục thật sự dẫn theo cả trăm phủ binh đến cướp người!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!