Chương 5: (Vô Đề)

12

Ta đích thân bón cho Gia Nghi uống một bát thuốc. 

Dòng chữ trên màn hình lập tức bùng nổ: 

[Lão thái quân lợi hại thật, g.i.ế. c cả chắt ruột mà cũng không chùn tay.] 

[Khoan đã, bà ấy g.i.ế. c hoàng tôn đấy! Không sợ liên lụy cả nhà họ Hách sao?] 

[Lão thái quân chỉ là già, chứ đâu có ngốc. Việc này làm kín đáo một chút, ai biết được chứ.] 

[Lão thái quân bản lĩnh thật, có chuyện thì bà ấy dám đứng ra xử lý!] 

[Quá ư lợi hại, lão thái quân đúng là loài đại bàng cái!] 

Ta đọc từng dòng chữ hiện ra, khóe môi khẽ cong. 

Ở vùng cao nguyên phía Nam, đại bàng cái quả thật mạnh mẽ hơn đại bàng đực. 

Chỉ tiếc rằng, giờ ta đã trúng độc, thực lực không còn như năm xưa. 

Nghĩ đến những năm tháng chinh chiến trên sa trường, ta bất giác nhìn Gia Nghi đang ngủ say, trong lòng dâng lên một nỗi hối hận khôn nguôi. 

Ta sinh ra trong quân doanh, ba tuổi luyện thương, mười hai tuổi ra chiến trường, mười bốn tuổi đã chỉ huy binh mã g.i.ế. c giặc. 

Trên người có mười hai vết thương do đao kiếm, năm vết do tên bắn. 

Vì phải uống thuốc lâu dài để trì hoãn kinh nguyệt mà làm hỏng tử cung. 

Còn tỷ tỷ của ta – Trang Trường Minh – vì sức khỏe yếu mà được ở lại kinh thành. 

Nàng ấy trở thành tài nữ đệ nhất kinh đô, ăn mặc lụa là, được vạn người sủng ái. 

Cuối cùng gả cho vị Bạch tướng quân trấn thủ Bắc Cương, vững vàng làm chính thê chủ mẫu.

Tuy ta và Trang Trường Minh không hợp nhau, nhưng vẫn luôn ngưỡng mộ nàng ấy cả đời thuận buồm xuôi gió. 

Cũng chính vì không nỡ để Gia Nghi phải chịu khổ như nữ tử tòng quân, nên ta mới để con bé ở lại kinh thành, đích thân nuôi dạy. 

Hy vọng có thể dưỡng thành một tiểu thư danh môn đoan trang hiền thục, gả cho một tấm chồng tốt, sống an ổn cả đời. 

Gia Nghi không khiến ta thất vọng. 

Nó hiểu chuyện, hiếu thảo, dịu dàng và lương thiện, không hề kế thừa tính khí nóng nảy của ta. 

Nhưng cũng chính vì nó quá hiểu chuyện, quá lương thiện, nên mới để mặc cho Thẩm Thù Dục chèn ép suốt ba năm. 

Bích Vân kể ta nghe: 

Trong ba năm đó, Hách gia năm nào cũng có tang sự, sức khỏe của ta cũng ngày một kém đi. 

Gia Nghi không muốn khiến mẫu gia thêm phiền lòng, nên lúc nào cũng nhẫn nhịn, lùi đến mức không còn đường để lùi nữa, cũng không chịu để Bích Vân nói nửa lời nào về mình với nhà họ Hách. 

Tất cả tủi nhục đều giấu trong lòng. 

"Lão thái quân, tiểu thư nói nàng chưa từng làm được gì cho Hách gia, điều duy nhất có thể làm là giữ lấy thân phận Dục Vương phi, biết đâu đến thời khắc quan trọng có thể giúp ích cho Hách gia một tay." 

Tôn nữ ngốc của ta… 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!