Ta một tay ôm lấy t.h. i t.h. ể đẫm m.á. u của A Hoàng, mặc cho huyết dịch ướt đẫm giáp trụ trên người.
"A Hoàng, ta sẽ báo thù cho ngươi."
Chờ Thúy Hoàn bò đến hành lang nơi người qua lại tấp nập, ta thong thả vung thương, rạch mở bụng nàng.
Hạ nhân trong phủ nào từng thấy cảnh tượng m.á. u me rợn người đến vậy, ai nấy đều hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.
Chỉ có Hứa Như Ý một mình chống nạng bước đến chỗ ta, bước chân nặng nhẹ xen kẽ, tựa hồ còn nhanh hơn trước đây.
"Biểu tỷ, ngươi xem ta đi thế này đã được chưa?"
Ta chẳng thèm đáp lời.
Từ nhỏ, Hứa Như Ý đã như thế — rõ ràng đi được, lại cứ ngồi xe lăn.
Nàng nói nàng sợ nghe người ta gọi mình là đồ què, nhưng kỳ thực, trừ bản thân nàng, chẳng có ai từng gọi nàng như vậy.
"Biểu tỷ, ngươi không nói gì là vì ta đi vẫn chưa tốt sao?"Ta đã cố gắng hết sức rồi, suốt ngày suốt đêm tập luyện mà vẫn chẳng thể bước đi như người thường.Hứa Như Ý, ngươi xứng là người thường sao?
"Nếu ngươi là người, thì vì cớ gì nuôi A Hoàng ba năm trời lại chẳng có lấy một chút cảm tình?"
Hứa Như Ý bật cười run rẩy, trong nụ cười mang theo bi ai lạnh lẽo:
"Biểu tỷ, năm đó vì tranh viện Mộc Lan với ta, ngươi khiến ta ngã gãy chân, ngươi có nửa phần tình cảm nào với ta không?"
"Ngươi hỏi ta vì sao g.i.ế. c A Hoàng — thứ không đoạt được thì hủy đi, đó chẳng phải chính là điều hôm nay ngươi dạy ta sao?"
"Ngươi có biết không, bụng A Hoàng mềm lắm."
"Ta dùng con d.a. o găm ngươi tặng, chỉ khẽ khứa một cái là rạch toang."
"Sau đó, ta moi lấy tim của nó ra."
Hừm…
"Hả? Biểu tỷ, ta biết ngươi sẽ không g.i.ế. c ta."
"Bởi vì ngươi còn muốn đoạt lại tất thảy mọi thứ từ tay ta."
Hứa Như Ý liếc nhìn ta, môi nở nụ cười như hoa.
Ta ôm lấy t.h. i t.h. ể A Hoàng, xoay người rời đi, nhưng đi được mấy bước lại bỗng dừng chân, như vừa sực nhớ điều gì.
"Biểu muội, yến hỉ ngày mai, có cần ta thay ngươi mời Triệu Văn Vũ không?"
Sắc mặt Hứa Như Ý lập tức sa sầm, một lúc sau mới trầm giọng đáp:
"Biểu tỷ, không cần kéo người vô can vào. Ta với Triệu đại nhân sớm đã đoạn tuyệt liên lạc."
Liên lạc có thể đoạn, nhưng tình, đã đoạn chưa?
Ta thấy rõ từng tia hoảng hốt thoáng hiện nơi đáy mắt nàng ta.
Vừa rồi, Hứa Như Ý chỉ nói đúng một nửa.
Ta không g.i.ế. c nàng, không phải vì muốn đoạt lại cái gì, mà là muốn khiến nàng sống không bằng chết.
Loại người như nàng, c.h.ế. t mới là giải thoát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!