Mẫu thân chau mày, mất kiên nhẫn quát mắng:
"Trong phủ thiếu gì phòng trống, sao, ngươi cứ phải giành cái viện này với Như Ý sao?
"Ngươi và Lý Mục Lương đã bái đường thành thân, nay hồi kinh lẽ ra phải về phủ họ Lý, chạy về mẫu gia giương oai làm gì?"
Giương oai?
Là ai đánh nha hoàn của ta, làm càn làm quấy — không phải chính là Hứa Như Ý sao?
Ta thoáng thất thần — ba năm không gặp, mẫu thân dường như đã chẳng còn là mẫu thân của ta, tổ mẫu cũng chẳng còn là tổ mẫu xưa kia nữa.
Các bà đều đứng về phía Hứa Như Ý, vì nàng mà không tiếc đối đầu cùng ta.
Mà kẻ chủ mưu chân chính lại đang nấp sau lưng các bà, ngạo nghễ mà dõi mắt nhìn ta châm chọc.
Hứa Như Ý giống như đang mong chờ nhìn thấy vẻ mặt thất bại sụp đổ nơi ta, chỉ tiếc, nàng ta vĩnh viễn sẽ không được toại nguyện.
Thân là thủ lĩnh ba quân, ta chưa từng biết thế nào là sụp đổ, cũng tuyệt không biết nhận thua.
"Hứa Như Ý, khi nhỏ ngươi tranh viện Mộc Lan với ta, ngươi ngã gãy chân.
"Hôm nay lại dám nhòm ngó đồ của ta, chẳng lẽ không sợ mất mạng hay sao?"
Ta hất văng tổ mẫu và mẫu thân sang bên, trả lại Hứa Như Ý cái tát vừa rồi ngay trên mặt nàng, rồi bất ngờ kéo nàng ta ra khỏi xe lăn, lôi tới tận cửa phòng.
Toàn bộ bày biện trong phòng đều đã đổi khác, đồ của ta — không còn một thứ nào.
"Căn phòng ngươi từng ở, quá dơ bẩn, ta không cần."
"Nhưng cho dù là thứ ta không cần — cũng không đến lượt ngươi dùng."
"Phi Sương! Phi Tuyết! Phá hết cho ta! Từ trong ra ngoài, đập nát không chừa thứ gì!"
08
Phi Sương, Phi Tuyết cao giọng đáp "vâng", tổ mẫu cùng mẫu thân tức đến đ.ấ. m n.g.ự. c giậm chân, mắng ta bất hiếu vô đạo.
Ta ngoáy ngoáy tai, búng lấy chút ráy ra, b.ắ. n thẳng vào mặt Hứa Như Ý:
"Chửi sớm quá đấy, đợi ta lột da Hứa Như Ý xong, lúc ấy mấy người mắng tiếp cũng chưa muộn."
Tổ mẫu vốn thân thể suy nhược, lúc này lại bị ta chọc giận đến ngất lịm đi, Hứa Như Ý gào khóc, định bò qua đỡ, nhưng ta cùng Phi Sương, Phi Tuyết vẫn ung dung đập phá, thoáng chốc viện Mộc Lan hỗn loạn như nồi cháo.
Đột nhiên, một nhóm gia đinh xa lạ vây chặt lấy ta.
Người dẫn đầu — chính là trượng phu ba năm không gặp của ta: Lý Mục Lương.
Trên người hắn vẫn còn khoác triều phục, chưa kịp thay, cứ thế dẫn người xông vào phủ cứu người, xem ra Hứa Như Ý trong lòng hắn quả nhiên không tầm thường.
"Bạch Minh Nguyệt! Ngươi là thứ đàn bà độc địa hay ghen!"
"Ngươi vượt ngàn dặm trở về kinh chỉ để làm nhục Như Ý thôi sao?"
"Người muốn cưới Như Ý là ta, kẻ đem lòng yêu Như Ý cũng là ta, ngươi có gì bất mãn thì cứ nhằm vào ta đây!"
"Được thôi."
Ta bật cười, bước lên một bước, bẻ gãy cánh tay phải của Lý Mục Lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!