Chương 16: (Vô Đề)

Xảo Ngọc quỳ trước mặt Hứa Như Ý, cánh tay đã bị đánh đến rớm máu, từng vệt từng vệt. 

Nàng đau đến phát run, thế nhưng vẫn cố chấp không chịu sửa lời: 

"Biểu tiểu thư, tướng phủ chỉ có một vị tiểu thư, trong lòng Xảo Ngọc cũng chỉ có một vị ấy mà thôi." 

"Phải không? Ngươi vẫn còn nhớ đến người ở Bắc Cương kia à? Chỉ tiếc là, dẫu ngươi c.h.ế. t rồi, Bạch Minh Nguyệt cũng chẳng biết được ngươi trung thành đến vậy." 

Hứa Như Ý cười khẩy một tiếng, lại lần nữa giơ cao nhánh trúc. 

Nhưng khi roi rơi xuống — nàng ta sững sờ đứng yên. 

Ta như quỷ mị hiện thân ngay trước mặt nàng, một tay nắm chặt lấy đầu kia của roi trúc, khoé môi vương ý cười, lạnh nhạt nhìn nàng.

05

"Ngươi! Ngươi… sao lại quay về rồi?" 

Hứa Như Ý trừng mắt lớn như chuông đồng, theo bản năng mà run lên một cái. 

"Đây là nhà ta, ta không thể trở về ư?" 

Ta nhẹ nhàng giật một cái, đoạt lấy roi trúc trong tay Hứa Như Ý, rồi quay đầu liếc nhìn Xảo Ngọc một cái, ra hiệu cho nàng đứng dậy. 

Nhưng Xảo Ngọc lại chần chừ chốc lát, chỉ sợ hãi đưa mắt nhìn về phía Hứa Như Ý. 

Hứa Như Ý cúi mặt, chột dạ sờ mũi: 

"Biểu tỷ, muội không có ý đó, chỉ là tỷ đột nhiên trở về, muội chưa kịp chuẩn bị gì, sợ là tiếp đãi không chu toàn." 

Lời này nói ra, cứ như nàng ta mới là chủ nhân phủ tướng quân, còn ta lại là kẻ khách qua đường vậy. 

Ta hơi nheo mắt, đưa mắt đánh giá Hứa Như Ý. 

Nàng ta vẫn như ba năm trước, ngồi nơi xe lăn, thân hình gầy guộc tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua liền bị cuốn đi. 

Chỉ khác là, lúc này nàng đã khoác lên mình gấm Tứ Xuyên đắt đỏ, trên đầu cài đầy trang sức của Trân Bảo Các, khí chất vương giả không ít. 

Đặc biệt là miếng bích ngọc lớn đeo bên hông, mặt chính khắc một chữ Lương — chắc hẳn là vật do Lý Mục Lương tặng. 

Khối ngọc ấy, lớn hơn rất nhiều so với miếng mà năm năm trước Lý Mục Lương tặng ta. 

Phát hiện sự cay đắng trong ánh mắt ta, Hứa Như Ý đắc ý ra mặt: 

"Biểu tỷ, hôn sự giữa ta và Mục Lương là do bệ hạ ban hôn."Nếu tỷ không đồng ý để ta vào cửa, Mục Lương tất sẽ hưu bỏ tỷ.

"Bệ hạ ban hôn — chẳng trách nàng ta dám không để ta vào mắt. Nhưng, ta cũng chẳng từng để nàng ta vào mắt. Ta cầm lấy roi trúc, bất ngờ vung tay đánh lên cổ Hứa Như Ý một roi. Làn da trắng mịn kia lập tức bị quất ra một đường m.á. u đỏ."Hứa Như Ý, ngươi chiếm viện của ta, đánh nha hoàn của ta, giành phu quân của ta, chẳng lẽ tưởng ta đã c.h.ế. t nơi Bắc Cương rồi ư?Hôm nay, nếu không đánh c.h.ế. t ngươi, ta chẳng mang họ Bạch nữa!06Minh Nguyệt, con đang làm gì vậy!? Mau dừng tay!Minh Nguyệt, con điên rồi sao?" 

Tổ mẫu cùng mẫu thân hay tin ta bất ngờ hồi kinh, liền vội vã chạy đến viện Mộc Lan. 

Hai người xưa nay thương ta chẳng khác gì trân châu bảo ngọc, vậy mà giờ đây, trông thấy Hứa Như Ý bị thương, họ chẳng buồn liếc ta một cái, chỉ hấp tấp lướt qua bên người ta, không chút do dự chắn trước Hứa Như Ý. 

"Minh Nguyệt, con vừa về đã bắt nạt Như Ý, còn ra thể thống gì nữa?" 

"Phải đó Minh Nguyệt, Như Ý là muội muội của con, mai sau cùng ở hậu viện Lý phủ, các con còn cần nương tựa lẫn nhau." 

Muội muội ư? 

Ta nhổ một ngụm nước bọt, lạnh lùng liếc qua mẫu thân và tổ mẫu: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!