31
Sau khi Vệ Thiên Sơn chết, loạn quân lập tức vây chặt lấy ta.
Tuy bản lĩnh bọn chúng chẳng ra gì, nhưng lấy đông áp ít, trận pháp thay nhau đánh, chẳng mấy chốc ta đã kiệt sức, chống thương, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Mãi đến khi thấy dòng chữ hiện lên:
[Lão thái quân, xin người gắng gượng thêm chút nữa! Gia Nghi đã từ chối Thẩm Trường Uyên rồi, nàng chọn theo Bạch Minh Nguyệt!]
Lúc ấy ta mới buông một hơi nhẹ nhõm, toàn thân ngã vật xuống đất.
Tay vẫn nắm lấy trường thương, nhưng thật sự không thể vung lên nổi nữa.
Lờ mờ thấy từng hàng cấm quân cầm đao lao về phía mình, đột nhiên — một cây đoản thương quét qua, đánh ngã tất thảy.
Cây đoản thương ấy — chính là của Lão Lục.
"Lão Lục, ai cho con quay lại?!"
Ta giận mà vui, trong lòng chộn rộn, trên thân thể khô cạn kia bỗng sinh ra chút lực đạo.
"Mẫu thân, người nuôi con mấy chục năm, sao con có thể bỏ mặc người mà đi? Người cứ yên tâm, số bạc giấu trong quan tài, con đều đã đưa về phương Nam, con chỉ mang theo cây đoản thương này thôi."
Cây đoản thương ấy là do Hách Thủ Vệ rèn riêng cho hắn, khi còn nhỏ ta dạy hắn thương pháp, hắn dùng nó luyện tập.
Về sau, các đứa trẻ khác đều đổi sang trường thương, chỉ mình hắn vẫn thủ vững cây đoản thương thuở ban sơ.
Không ngờ, từng ấy năm chẳng đụng đến vũ khí, vậy mà những chiêu thức năm xưa, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Thế nhưng chưa được bao lâu, hắn đã bị cấm quân c.h.é. m cho mấy vết sâu hoắm trên người, tấm bạch y toàn thân lập tức nhuộm thành đỏ rực.
Ta không kìm được, lệ tuôn như suối:
"Lão Lục, đừng đánh nữa… Tần Sương Ngữ nói không sai… Ta vốn chẳng phải mẫu thân ruột của con, cũng chưa từng đối xử tốt với con, con vì cứu ta mà mất mạng… không đáng đâu."
Lão Lục chậm rãi lùi lại, ngã xuống bên cạnh ta.
Tới giây phút cuối cùng, hắn vẫn nâng đoản thương, che chở cho ta:
"Mẫu thân à… người đừng lừa con nữa…"
"Năm ấy con mới bước chân vào quan trường, người sợ con gặp họa, đã hạ mình khắp nơi nhờ người chiếu cố."
"Mười lăm năm trước, có đồng liêu chuốc rượu khiến con tiêu chảy suốt ba ngày, người chẳng nói chẳng rằng xông tới nhà hắn đánh cho một trận, từ đó không còn ai dám mời con uống rượu nữa."
"Người không thích Tần Sương Ngữ, vậy mà vẫn cho con lấy nàng làm thê tử. Người bảo con ngốc có phúc của kẻ ngốc, cứ thế mà sống qua ngày cũng tốt rồi."
"Mẫu thân à… Thật ra con minh mẫn lắm. Người thương con nhất, con đều biết cả."
32
Lão Lục nở nụ cười với ta, hé miệng ra, m.á. u tươi liền không ngừng tuôn trào từ trong miệng, dù hắn có lau thế nào cũng chẳng thể ngừng lại.
Ta không nỡ nhìn tiếp, nuốt ngược huyết lệ, lại lần nữa giương thương, gắng gượng đứng lên.
Chỉ cần ta, Trang Thiệu Hoa, còn sống, thì nhi nữ Hách gia… sẽ có ta bảo hộ.
Ta g.i.ế. c hết lớp này đến lớp khác loạn quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!