24
Ngày thứ tư sau khi uống Tỏa Mệnh Đan, ta theo như ước định cùng Trang Trường Minh, mang theo lễ vật hậu hĩnh đến phủ họ Lý dự yến.
Lý Mục Thanh là phu quân của Bạch Minh Nguyệt, hắn thừa dịp Bạch Minh Nguyệt trấn thủ Bắc Cương, lại tư sinh tình cảm với biểu muội nàng – Hứa Như Ý.
Mà Hứa Như Ý cũng chẳng phải kẻ đơn giản, nàng ta tuy mang tật ở chân, lại không có huyết thống với Trang Trường Minh, thế nhưng chỉ mất ba năm đã khiến Trang Trường Minh một lòng khuất phục, cam tâm tình nguyện thay nàng chuẩn bị hồi môn, lại còn thuyết phục ta đến dự yến, làm thể diện cho hôn sự của nàng.
Phải biết rằng, năm xưa Bạch Minh Nguyệt thành thân, ta viện cớ không đi, Trang Trường Minh cũng chẳng oán trách lời nào.
Nay lại vì Hứa Như Ý mà bày ra trăm điều ưu ái, thật là thiên vị quá đỗi.
Song việc nhà người khác, ta cũng chẳng rảnh mà để tâm, chỉ là khi thấy Bạch Minh Nguyệt giữa yến tiệc, lòng ta có đôi phần áy náy.
"Di tổ mẫu, người không nên tới. Người hẳn cũng biết, hôn sự hôm nay vô cùng phức tạp."
"Là tổ mẫu ngươi... nhất quyết bảo ta đến."
Nghe vậy, mắt Bạch Minh Nguyệt liền ảm đạm:
"Tổ mẫu quá mức dung túng Hứa Như Ý, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận."
Ta thuận miệng mắng mỏ Trang Trường Minh vài câu, rồi chợt liếc thấy thân ảnh Thẩm Trường Uyên, liền vội vàng bước tới.
"Tam hoàng tử, có thể cho lão thân mượn một lời riêng chăng?"
Dòng chữ thấy ta chủ động tìm Thẩm Trường Uyên liền rộ lên náo nhiệt:
[A a a, lão thái quân cuối cùng cũng thông suốt, muốn tiếp nhận Thẩm Trường Uyên rồi sao?]
[Hiệu lực của Tỏa Mệnh Đan đã sắp hết, về sau chỉ có Thẩm Trường Uyên mới có thể bảo hộ Gia Nghi.]
[Lão thái quân, Gia Nghi gả cho Thẩm Trường Uyên, lại ngồi lên phượng vị, đó mới là kết cục tốt đẹp nhất.]
Ta không để tâm đến những dòng ấy, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, cảnh cáo Thẩm Trường Uyên:
"Tam hoàng tử, mong từ nay về sau, người đừng đến gần Gia Nghi nữa."
"Việc người mưu cầu quá mức hiểm nguy, Gia Nghi đã chịu khổ đủ rồi."Lão thân chỉ mong con bé được sống yên ổn đến già.Chuyện năm xưa người cứu Gia Nghi, Hách gia không dám quên.
"Lão thân đã viết thư cho Hách Viễn, nếu cần thiết, sẽ trợ người một tay."Nhưng nếu người còn dây dưa với Gia Nghi, thì tức là ép Hách gia đối nghịch với người.Nặng nhẹ thế nào, tam hoàng tử trong lòng tự nên rõ ràng.
"Thẩm Trường Uyên nhẹ giọng đáp:"Vâng."
Dòng chữ nhất thời im bặt.
Ta nghĩ, họ hẳn đang mắng ta sau lưng rồi.
25
Ngày thứ năm, dược lực của Tỏa Mệnh Đan dần suy giảm.
Lúc ta thức dậy, ngũ giác đều mất hết, phải qua một hồi lâu mới hồi phục lại được đôi chút.
May thay, Lão Lục theo tục lệ đưa t.h. i t.h. ể Tần Sương Ngữ về mẫu gia, không tới vấn an, nếu không, thật chẳng biết phải giấu giếm ra sao.
Thân thể vừa hơi khá lên một chút, ta liền đem sổ sách trong phủ chuyển đến Đông viện, dự định giao toàn bộ tài sản của Hách gia cho Gia Nghi, rồi đưa con bé rời khỏi kinh thành.
Gia Nghi học rất nhanh, dáng vẻ nghiêm túc của nó, giống hệt khi còn nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!