Chương 8: Muốn ngủ với anh

Tắm rửa xong Chu Phóng mặc thêm một cái quần đùi bên ngoài rồi mới dám đi ra, ấy vậy mà tâm trạng vẫn thấy rối bời kinh khủng.

Quan Cố ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lông xem tin tức thời sự buổi chiều, thấy hắn đã xong bèn hỏi:

"Làm ở đây luôn hay lên giường?"

Chu Phóng lập tức choáng váng đầu óc …Hả?

Quan Cố cười bảo:

"Sô pha nhà cậu hơi nhỏ, nằm úp sấp có lẽ không thoải mái lắm đâu."

Chu Phóng nào dám đi lên giường, vội vàng đáp:

"Để tôi ngồi đây được rồi."

Hắn ngồi xuống bên cạnh Quan Cố rồi xoay người đưa lưng về phía anh, nỗ lực trấn định: Cậu làm đi.

Quan Cố quệt một lượng thuốc lớn thoa lên bả vai trái hắn rồi dùng sức mát xa giúp thuốc nhanh phát huy công dụng hơn.

Ngồi thì dĩ nhiên là không dễ chịu bằng nằm sấp, thấy Chu Phóng bị đẩy lung lay mấy lần, Quan Cố liền vươn tay trái đè xuống giữ chặt vai hắn.

Chu Phóng nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy rõ tay anh, bàn tay ấy rất đẹp, ngón tay dài và nhỏ, móng tay đầy đặn cứng cáp, cơ hồ trên mỗi móng đều có hình trăng lưỡi liềm trắng nho nhỏ khiến thoạt nhìn có vẻ rất đáng yêu.

Mấy ngón tay dùng sức đặt trên làn da hắn, hình ảnh này làm hắn không khỏi bắt đầu mơ màng, chỉ đành vội vàng kiềm chế không dám tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.

Quan Cố ở phía sau bỗng cất tiếng:

"Mẹ tôi bảo cậu gầy hơn nhiều so với lần gặp trước, bảo cậu đừng chỉ lo làm việc mà phải nhớ chú ý thân thể nhiều hơn."

Chu Phóng ậm ừ nho nhỏ trong họng.

Quan Cố nói tiếp:

"Tôi cũng thấy cậu gầy đi nhiều, eo hình như nhỏ hơn trước rồi đó."

Chu Phóng phản bác:

"Làm gì có, tôi vẫn mặc size quần cũ mà."

Mu bàn tay Quan Cố chạm vào sườn eo của hắn, cảm giác ấm áp quá đột ngột khiến Chu Phóng run rẩy.

Quan Cố kinh ngạc: Mẫn cảm thế sao?

Chu Phóng giận:

"Chẳng nhẽ tôi không thể sợ nhột à!"

Anh bật cười: Có thể, có thể chứ.

Chu Phóng hơi xấu hổ ngăn cản:

"Đừng xoa nữa, lâu như vậy là đủ rồi."

Quan Cố liền ngừng tay. Bả vai Chu Phóng sau khi được mát xa với thuốc quả thật rất thoải mái, chẳng qua là trong lòng hắn có quỷ nhưng vẫn mạnh miệng chê bai:

"Biết thế gọi Tiểu An tới bôi thuốc cho rồi, cậu ấy làm thuần thục hơn cậu nhiều."

Hai bàn tay Quan Cố dính đầy dầu thuốc, giương mắt nhìn Chu Phóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!