Chương 7: Bưởi chùm

Rất lâu rồi mà Quan Cố vẫn chưa đi ra. Chu Phóng gọi mèo đến: Lại ba ôm nào.

Mèo Tới không thích vị thuốc đông y trên người hắn nên chỉ quẩn quanh một vòng trước bàn trà lại lui về, không muốn lại gần vị ba ba này.

Chu Phóng uy hiếp:

"Vậy hôm nay cho con ngủ dưới này luôn đấy."

Mèo Tới nghiêng đầu nhìn hắn, câu uy hiếp này hoàn toàn không có tác dụng đâu à nha. Thấy vậy hắn chỉ đành bảo:

"Nhưng đừng leo trên giường nữa đó, cậu ấy không thích đâu."

Mèo Tới kêu khẽ như đáp lời: Meo meo.

Chu Phóng khen: Ngoan lắm.

Cửa nhà vệ sinh mở rộng, Quan Cố bước ra từ bên trong. Chu Phóng nhìn anh, cảm thấy dường như anh có gì đó không giống khi nãy, còn bảo không giống chỗ nào thì chính là thoạt nhìn có vẻ đẹp trai hơn rất nhiều.

Quan Cố ngẩng đầu liếc về phía Chu Phóng: Nhìn cái gì?

Tầm mắt Chu Phóng vội chuyển đi chỗ khác, nói:

"Làm gì trong đó cả buổi vậy?"

Quan Cố không trả lời mà xoay lưng lại mở tủ lạnh lấy chai nước. Chu Phóng nhân tiện nhờ vả:

"Cho tôi một chai luôn." Quan Cố lại lấy thêm một chai rồi đóng cửa tủ lạnh, mang nước qua cho hắn.

Chu Phóng vặn nắp ra uống vài hớp, hắn thật sự rất khát nên uống hơi vội khiến nước chảy theo cằm xuống lồng ngực trần trụi, cảm thấy hơi lạnh hắn bèn đưa tay lau sơ qua.

Quan Cố đứng bên cạnh lấy sơ mi của hắn ném sang:

"Mặc vào, điều hòa đang bật thấp đấy, lỡ bị cảm lạnh thì bả vai lại càng đau."

Chu Phóng vừa kháng nghị:

"Tôi có yếu ớt vậy đâu!" lại vừa nghe lời mặc áo vào, lúc nâng cánh tay bả vai bị ảnh hưởng nên đau đến nỗi nhe răng xuýt xoa.

Quan Cố nhíu mày nhìn hắn.

Thấy vậy Chu Phóng liền mạnh miệng bảo: Chẳng đau tí nào.

Quan Cố cũng không nói gì, anh đưa mắt nhìn đồng hồ đoạn hỏi:

"Hôm nay mẹ tôi muốn tới thăm nhà nên tôi ra ngoài mua thức ăn đây, cậu có muốn ăn gì không?"

Hai người bọn họ đã là bạn thân nhiều năm nên hiển nhiên Chu Phóng cũng biết mẹ Quan Cố, không chỉ biết mà phải nói là rất thân thuộc.  Chu Phóng không có ý tưởng gì, mẹ Quan nấu ăn ngon lắm nên làm món gì cũng tuyệt vời hết, thế nên hắn bảo:

"Cái gì cũng được. Thuận đường cậu mua cho tôi ít bưởi chùm đi."

Quan Cố đi ra ngoài mua thức ăn còn hắn thì nằm trên ghế sa lông chơi game.

Lúc mẹ Quan mở cửa ra, hắn tưởng Quan Cố đã trở lại liền không nhìn đã hỏi:

"Về nhanh vậy, có mua bưởi cho tôi không đó?"

Mẹ Quan bật cười:

"Chu Phóng ở đây hả con?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!