Chương 6: Đi trên lưỡi dao

Biên tập: Zany

Hôm sau chương trình ghi hình cả một ngày, đến gần chín giờ tối đạo diễn mới hô cắt rồi kéo cả đoàn cùng đi ăn lẩu.

Chu Phóng bị thương nhẹ trong quá trình ghi hình nên không muốn đi. Buổi chiều hắn làm nhiệm vụ ở nhà hát ca múa kịch Tứ Xuyên, phải học biểu diễn múa đèn trong Xuyên kịch vì vậy cổ và vai đều phải dùng lực rất lớn, không kiềm chế lực tốt thì sẽ bị đập trở lại.

Trước đây vì đóng phim cổ trang nên vai Chu Phóng vốn đã bị thương, sau khi chật vật hoàn thành nhiệm vụ này vai hắn cũng gần như tàn phế, ghi hình xong phải đi nói với tổng đạo diễn một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi luôn.

Chu Phóng ăn xong bữa tối đơn giản thì nhờ Tiểu An thoa dầu thuốc giúp hắn. Thoa thuốc xong xuôi thấy hắn nằm trên giường có vẻ đã ngủ nên cậu rón rén đóng cửa rời đi trước.

Hắn mơ mơ màng màng cũng không nghe thấy tiếng Tiểu An rời đi. Một lúc sau, có người một lần nữa ấn vào vai hắn, hắn còn tưởng là Tiểu An bèn xuýt xoa một tiếng Nhẹ chút.

Bàn tay kia liền buông ra

"Anh tỉnh rồi sao? Còn đau không?"

Chu Phóng …

Hắn quay đầu lại, vô cùng không vui hỏi

"Cậu vào đây bằng cách nào?"

Giản Ninh Xuyên vô tội chớp đôi mắt to trả lời

"Nhân viên phục vụ mở cửa cho em."

Tầng này đều là nghệ sĩ quay chương trình ở, đến nhân viên cũng chưa chắc biết rõ người nào ở phòng nào, huống chi Giản Ninh Xuyên lại còn có ngoại hình ngây ngô vô hại nên khi cậu nhờ vả họ mở cửa cho cậu vào.

Chu Phóng chống tay ngồi dậy, không may chạm đến vết thương trên vai nên nhăn nhó một phen vì đau.

Giản Ninh Xuyên vươn tay đỡ hắn

"Anh Phóng, anh mau nằm xuống đừng cử động, em ngồi đây với anh."

Chu Phóng hất tay cậu ra

"Không làm phiền cậu đâu, cậu mau về nghỉ ngơi đi."

Giản Ninh Xuyên nhỏ giọng

"Em không thấy phiền chút nào."

Chu Phóng nghiêm mặt muốn trực tiếp mắng cậu ta một trận, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn xuống lảng sang chuyện khác

"Buổi chiều cậu làm nhiệm vụ gì?"

Giản Ninh Xuyên không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Bởi vì phải xức dầu thuốc nên hắn không mặc áo, lúc đi Tiểu An đã đắp chăn cho hắn rồi nhưng nhích tới nhích lui nãy giờ khiến chăn cũng bị tuột xuống một bên.

Đường nhìn của Giản Ninh Xuyên từ mặt hắn chậm rãi đi xuống, đi xuống, đi xuống, vậy mà lại nuốt nước bọt một cái.

Chu Phóng

"…Cậu nghe thấy tôi nói gì chứ?"

Giản Ninh Xuyên như tỉnh lại từ trong mộng, lắp bắp trả lời

"Buổi chiều…. Buổi chiều? À, em đến trung tâm nhân giống gấu trúc làm nhân viên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!