Chương 54: Em đừng sợ

Cậu thắng, thắng cái cờ him ấy.

Chu Phóng từ mất hết hy vọng cho đến tìm được đường sống trong cảnh khốn cùng, rốt cuộc vẫn chìm trong tuyệt vọng vì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ còn lại có một bụng thô tục muốn chửi rủa Chu Tiểu Trang.

Tiểu Trang rất vui vẻ, ôm eo, cọ cọ mặt trên vai hắn rồi cười nói:

"Em biết anh không bỏ được mà, trên thế giới này anh là người mềm lòng nhất."

Chu Phóng: … Đ** m* nó cái danh hiệu

"kẻ mềm lòng nhất thế giới".

Hắn nói:

"Cậu mau buông ra, trước mặt nhiều người khó coi chết đi được."

Tiểu Trang nũng nịu:

"Không đấy, cứ để cho bọn họ nhìn."

Chu Phóng cáu: Cậu mau buông ra!

Tiểu Trang bĩu môi:

"Anh lại mắng em rồi."

Chu Phóng:

"… Tôi không mắng cậu, mau nghe lời."

Tiểu Trang ăn mềm không ăn cứng, ngoan ngoãn thu tay lại. Chu Phóng ấn nút thang máy, cả người ỉu xìu như mất sức sống:

"Nói đi. Cậu muốn nói chuyện gì?"

Tiểu Trang cười bảo:

"Không cần, còn phải nói gì nữa đây? Anh thích em rồi."

Chu Phóng tựa vào vách tường thang máy, giọng đầy bất lực:

"Tôi không thích cậu."

Chu Phóng trưng ra vẻ mặt đờ đẫn:

"Tôi cũng bảo tôi không thể thích cậu."

Tiểu Trang không thèm quan tâm:

"Không sao, hiện tại không thể mà thôi, chúng ta từ từ sẽ được, em có thời gian mà."

Chu Phóng bi ai mà nghĩ, cứ cho hắn một đao không được sao? Còn muốn từ từ hành hạ hắn à?

Đến nhà Quan Cố, Tiểu Trang đi phía sau, khóa kĩ cửa từ bên trong.

Chu Phóng đứng trong phòng khách, lòng cứ hốt hoảng không yên. Thẳng đến khi Tiểu Trang đi tới động tay động chân với hắn.

Chu Phóng tái mặt: …Cậu đừng như vậy.

Sắc mặt Tiểu Trang ửng hồng, thẹn thùng mà cũng rất hưng phấn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!