Chương 52: Cải trắng Lạc Dương

Thứ như ngôn ngữ không chỉ để biểu đạt, ở nhiều thời điểm, nó còn là vũ khí lớn nhất của nhân loại.

Ví như giờ khắc này đây.

Lực sát thương trong lời Chu Phóng quá mạnh, khiến cho kẻ miệng lưỡi bén nhọn như Tiểu Trang cũng phải á khẩu không trả lời được, cậu cứ ngẩn ngơ nhìn hắn chằm chằm, giống như không thể tin hắn sẽ nói ra lời như thế.

Hắn nói xong cũng chợt thấy sợ hãi, lưng kề sát trên cửa, chẳng dám ho he thêm lời nào, cũng không dám động.

Một lát sau, Tiểu Trang nhếch môi cười rất quái lạ:

"Ai cũng được chỉ em là không được? Hay lắm, khá lắm, em đây cũng chưa đến mức không phải anh thì không được!"

Môi Chu Phóng run lên, dáng vẻ ngập trong đau khổ và giãy giụa, một lúc sau mới nói:

"Tôi chúc cậu sớm ngày gặp được người mình thích, có điều… đừng dối lừa người ấy giống như từng gạt tôi."

Tiểu Trang: …

Cậu bắt đầu tức giận, chỉ vào chính mình, chất vấn:

"Chẳng phải anh bảo Quan Cố là cục cưng trong lòng anh sao? Ngay cả tâm can bảo bối anh cũng không muốn nữa sao?"

Chu Phóng nhìn cậu, trong mắt nhanh chóng trào ra hai hàng lệ nóng, nói:

"Quan Cố không về được, anh ấy"chết

"rồi. Dù tôi muốn ảnh thì cũng đâu có ích gì?"

Hai mắt Tiểu Trang mở trừng trừng, hỏi:

"Ý của anh là tùy ý em dùng thân thể của hắn làm bất cứ chuyện gì? Anh cũng chẳng thèm để ý?"

Chu Phóng nâng một bàn tay che đi ánh mắt mấy giây rồi lại buông xuống, nước mắt ào ào chảy ra: Tôi để ý.

Tiểu Trang muốn nhích lại gần hắn, chân mới vừa bước lên phía trước nửa bước, hắn lập tức nói:

"Đứng im! Cậu cứ ở đó đừng lại đây!"

Tiểu Trang: …

Chu Phóng khóc chẳng dừng lại được, vừa khóc vừa nói:

"Tôi nói thật với cậu vậy, thật ra tôi thích cậu, rất thích cậu, lần cậu mặc thành Hello Kitty tới gặp tôi thì tôi liền thích cậu."

Tiểu Trang mừng rỡ nói: Vậy chúng ta…

Chu Phóng căn bản không muốn nghe cậu nói, bèn ngắt ngang:

"Nếu như Quan Cố còn tồn tại, cậu cứ dụ dỗ tôi, thả thính tôi như vậy có khi tôi sẽ thật sự muốn bắt cá hai tay. Cậu nói đúng, tôi là kẻ cái gì cũng muốn, là một tên cặn bã chính hiệu."

Tiểu Trang: …

Chu Phóng nức nở nói tiếp:

"Thế nhưng hiện tại không được, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cậu tôi liền nhớ là tôi hại chết Quan Cố. Tôi thích cậu là thật, nhưng không muốn phải đối diện với cậu nữa. Tôi thích ai cũng có thể, duy chỉ không thể thích cậu mà thôi."

Vẻ mặt Tiểu Trang thay đổi mấy lần, từ mừng như điên rồi buồn cười cho đến phẫn nộ, cuối cùng là sắc mặt nghiêm túc.

Nước mắt nước mũi Chu Phóng chảy tùm lum, khóc đến nỗi chẳng dừng lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!