Chẳng qua thị đế Chu Phóng nói lời này không hẳn là trong lòng không hề có lo lắng.
Diêu Bối Bối quan tâm hỏi: "Khó lắm hả?"
Chu Phóng thở dài: "Tiểu Trang mới đỉnh kìa. Siêu sao diễn xuất… Tôi thấy sợ cậu ta thật đấy."
Diêu Bối Bối động viên: "Cậu gắng kiên trì một chút, cứ nghĩ là vì Quan Cố thôi."
Chu Phóng đáp rất quyết tâm: "Ừ, vì Quan Cố."
Trong nháy mắt thốt ra cái tên này, giọng hắn cơ hồ vỡ òa nức nở.
Nói chuyện điện thoại xong, đổ thức ăn mèo vào bát, hắn ngồi xổm trên mặt đất nhìn Mèo Tới vùi đầu ăn cơm.
Chu Phóng vươn tay khẽ vuốt ve lông xù mềm mại trên lưng con trai, cục cưng mập mạp này trước giờ cả người mềm mềm toàn là thịt, hiện tại dưới lớp da lông lại có thể chạm đến xương cốt luôn rồi.
Hắn nhịn không được lại muốn rơi lệ.
Ngày kế xuống lầu, Tiểu Trang đã chuẩn bị xong bữa sáng, hôm nay có bánh mì, sữa và trứng luộc.
Tiểu Trang vừa thấy hai mắt hắn sưng sưng liền giở chất giọng cổ quái: "Ôi chao, cá mắt to ở đâu chui ra thế này?"
Chu Phóng sớm biết che giấu không được, chẳng bằng thoải mái thừa nhận, ngồi xuống bàn ăn rồi nói: "Tôi nhớ tới người thương, không thể khóc sao?"
Tiểu Trang trừng hắn.
Chu Phóng hỏi: "Hôm nay cậu còn muốn đi làm thay anh ấy không?"
Tiểu Trang giận dỗi: "Ai cần anh quan tâm."
Chu Phóng cãi lại: "Ai thèm quan tâm cậu đâu?"
Sắc mặt Tiểu Trang trầm xuống, gằn giọng: "Anh lại muốn chọc em giận à?"
Chu Phóng chỉ đành nén giận: "Tôi… đâu ngờ cậu dễ giận vậy."
Tiểu Trang đẩy cái đĩa qua bên hắn rồi ra lệnh: "Bóc lòng trắng trứng đưa cho em."
Chu Phóng lấy trứng gà, lột lòng trắng trứng xong thì đặt lên trên đĩa.
Vẻ mặt đang khó chịu của Tiểu Trang bay đi rất nhanh, chuyển phắt thành dáng vẻ tươi cười như hoa, ngọt ngọt ngào ngào: "Chồng ngoan quá."
Chu Phóng: "…" Ngoan cái mông!
Tiểu Trang dùng đũa gắp lòng trắng trứng lên, ăn rất chậm rãi, đuôi mày khóe mắt có vài phần đắc ý.
Chu Phóng nhìn chỉ thấy tức ói máu, giận mà không dám nói gì, chỉ dám phun một câu không đến nơi đến chốn: "Ăn miếng trứng thôi, có gì hay mà hí hửng chứ?"
Tiểu Trang mỉm cười rất ư là gợi đòn: "Em vui đó, cứ hí hửng đó. Anh quản được em à?"
—— Mẹ của anh, mèo của anh, nhà anh, công việc của anh, hết thảy đều do tôi tiếp quản.
—— Ngay cả đặc quyền ăn lòng trắng trứng thay tên "thiểu năng trí tuệ" này từ nay về sau cũng sẽ là của tôi.
Đến giờ, Tiểu Trang chuẩn bị muốn đi làm, lúc cậu đứng trước cửa lại gọi Chu Phóng: "Tới đeo cà vạt giúp em đi, em thắt nút không đẹp."
Chu Phóng trầm bước tới giúp cậu, hai người đứng gần sát vào nhau. Tiểu Trang còn cố ý ưỡn ngực ngửa cổ, hơi thở phả vào mặt Chu Phóng. Chu Phóng nhẫn nhịn, lui về phía sau một chút, lưng gần như dán lên tường. Tiểu Trang được một tấc lại muốn tiến một thước, nâng một bàn tay chống lên trên tường sau lưng hắn.
Chu Phóng bị ép giữa người và tường mà thoáng sợ hãi, vội thắt nút thật nhanh rồi dùng sức rút cà vạt một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!