Sáng sớm, Chu Phóng đi xuống lầu. Tiểu Trang đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, nhìn thấy Chu Phóng tiến vào, cậu liền nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tươi cười còn lây dính cả chút ngọt ngào.
Hôm nay cậu ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc, ngay cả cà vạt cũng thắt rất đẹp.
Chu Phóng chỉ liếc cậu một cái liền nhìn sang chỗ khác, cứng ngắc mở miệng:
"Hôm nay cậu vẫn muốn đi làm thay anh ấy sao?"
Tiểu Trang lập tức thu lại nụ cười ngọt ngào kia, ngữ khí so với Chu Phóng còn cứng rắn hơn:
"Tùy tâm trạng, muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Không tới phiên anh quản."
Chu Phóng bực bội vô cùng nhưng hắn nói không lại Tiểu Trang, hơn nữa cũng không dám cãi nhau với cậu, đành phải nén giận lầm bầm:
"Hỏi mà cũng không cho."
Nói xong, tự hắn đi múc một bát cháo ngồi xuống bên cạnh ăn.
Tiểu Trang nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ. Giờ phút này quan hệ của đôi bên dường như cũng không tốt đẹp tới mức có thể ngồi cùng bàn để ăn cơm.
Trên cái đĩa giữa bàn có đặt một quả trứng gà luộc cô đơn lẻ loi, lượng cháo trong nồi cơm điện cũng không đủ cho hai người. Tiểu Trang hoàn toàn không có ý chuẩn bị bữa sáng cho Chu Phóng.
Chu Phóng cúi đầu, múc từng muỗng từng muỗng cháo, sau đấy hắn lại lấy quả trứng gà duy nhất kia bóc vỏ sạch sẽ, ăn hết lòng đỏ rồi bỏ lòng trắng về lại trong đĩa.
Hắn đẩy đĩa hướng về phía Tiểu Trang.
Tiểu Trang: … Làm gì?
Chu Phóng vô cùng ngoan ngoãn:
"Cậu ăn đi, đừng lãng phí."
Tiểu Trang dại ra trong một thoáng.
Hai người đều nhớ rõ, thay Chu Phóng ăn lòng trắng trứng là đặc quyền của Quan Cố. Chu Phóng dường như không muốn ở trong này quá lâu, hắn nhanh chóng húp hết cháo, bỏ muỗng xuống rồi rời đi. Một câu cũng không nói thêm.
Tiểu Trang không vội vã đi làm, cậu ngồi bên bàn ăn nhìn chằm chằm hai nửa lòng trắng trứng một hồi lâu mới gắp lên nhét vào miệng, từ từ ăn, trên mặt mơ hồ hiện lên ý cười.
Di động vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Chu Phóng nhẹ buông tay, Mèo Tới liền nhảy xuống đất theo vận tốc ánh sáng, trốn tít tắp không còn bóng dáng.
Là tin nhắn weixin từ Tiểu Trang.
Thật ra, nãy giờ Chu Phóng vẫn đang chờ cậu ta.
Tiểu Trang:
"Em có một bộ comple màu xám mà tìm không thấy, có phải đang ở chỗ anh không?"
Chu Phóng: Không biết.
Tiểu Trang: Anh tìm thử xem.
Chu Phóng: Không quan tâm.
Tiểu Trang: Vậy em tự lên tìm.
Chuông cửa lập tức liền vang lên. Chu Phóng đi qua mở cửa.
Tiểu Trang đứng trước ở cửa nhà, vênh mặt hất hàm sai khiến:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!