Sự tình chuyển biến quá mức đột ngột, vượt xa dung lượng não của Chu Phóng.
Hắn không muốn tin Chu Tiểu Trang, hắn nghĩ đây nhất định là cậu ta đang nói hưu nói vượn.
Quan Cố chỉ là nhất thời quá mức nóng giận mới không muốn gặp hắn mà thôi, làm sao có thể biến mất mãi mãi được?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Trong lòng hắn rối loạn như tơ vò, khi mà hắn chưa kịp chú ý, Chu Tiểu Trang đã lặng lẽ đi đến trước mặt hắn, mềm giọng gọi: "Chồng ơi."
Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt hoàn toàn là vẻ bối rối và hoảng sợ, lập tức liền muốn lui về sau để né tránh.
Tiểu Trang giữ chặt lấy hắn, tóc gáy và lông tơ trên người hắn đều dựng đứng lên, vội quát: "Buông tay!"
Tiểu Trang rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ngoan hiền vô tội ngày xưa: "Anh muốn đi đâu?"
Chu Phóng đối diện với gương mặt quen thuộc mà trong lòng lại tràn ngập sợ hãi trước nay chưa từng có: "Cậu… cậu có thể thả anh ấy ra được không?"
Tiểu Trang mỉm cười: "Không thể, là tự hắn chủ động từ bỏ, em đâu có cách nào khác."
Chu Phóng: "…"
Tiểu Trang nói tiếp: "Anh đừng tự lừa mình dối người nói gì mà "trừ anh ấy ra thì ai cũng không được", lúc nãy em vừa chạm vào anh, chẳng phải anh cứng rất nhanh đó sao?"
Cậu bước lại gần sát, vươn tay muốn chạm vào má Chu Phóng.
Chu Phóng trốn tránh không chịu, run run nói: "Không được, không được, tôi không cần cậu, cậu trả anh ấy lại cho tôi đi."
"Anh cho rằng người mà anh thích là hắn sao?" Tiểu Trang ngừng tay, nhìn Chu Phóng lộ ra nụ cười châm chọc, "Anh ở bên hắn bao nhiêu năm rồi? Thế mà anh vẫn luôn không thích hắn, ngay cả việc lên giường đều coi hắn ta thành người khác, nếu không phải anh phát hiện hóa ra hắn còn có một mặt khác là em thì tên Quan Cố đó có thể biến thành cục cưng trong lòng anh sao?"
Chu Phóng nhất thời nghe mà sửng sốt, hoàn toàn không hiểu cậu đang muốn nói cái gì.
"Lọ thuốc mẹ em cho anh kia anh ném nó đi ngay, là bởi vì anh không nỡ bắt em uống, đúng không?"
Chu Phóng phản bác: "Tôi không nỡ cho anh ấy uống thì có."
Tiểu Trang cười nhạt: "Đừng mạnh miệng, ngay cả chuyện lọ thuốc ấy là của mẹ cho anh cũng không dám nói thật, anh sợ em đau lòng, còn nói không thương em sao?"
Chu Phóng: "…"
Tiểu Trang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn, cho rằng hắn nghe lọt tai, âm điệu chợt thả nhẹ dỗ dành: "Chồng à, anh ngẫm kĩ lại xem, em vừa ngoan lại vừa nghe lời, từ bé anh đã thích kiểu như em mà, đột nhiên anh bị Quan Cố hấp dẫn cũng chỉ bởi vì phát hiện có khi hắn sẽ biến thành em thôi. Căn bản là anh không thích hắn, hắn có thể bò được lên giường của anh, tất cả đều nhờ em!"
Cậu ghé sát lại mặt Chu Phóng, định hôn môi hắn.
Chu Phóng vội né tránh, cũng đã hiểu phần nào Chu Tiểu Trang rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì.
Tiểu Trang lại tỏ vẻ tủi thân, tựa vào vai Chu Phóng thấp giọng nói: "Hiện tại anh chưa nghĩ thông cũng không sao, anh cứ chậm rãi suy nghĩ đi, em biết anh ngốc, em thích anh ngốc thế này mà. Dù sao về sau ngày còn dài, sớm muộn gì anh cũng sẽ thông suốt. Đến lúc đó chúng ta liền quên những kẻ râu ria đi, chỉ cần vui vẻ ở bên nhau là được rồi."
Chu Phóng nghe giọng cậu nũng nịu yếu ớt nói chuyện, trong lòng đột nhiên dâng lên uất hận, nghiến răng nghiến lợi: "Những kẻ râu ria?"
Tiểu Trang nghe ngữ khí của hắn đột nhiên biến đổi, vội ngẩng đầu lên.
Chu Phóng tung ra một đấm, Tiểu Trang không hề đề phòng thế nên bị hắn đánh ngã trên nền nhà, hắn nhào lên ấn Tiểu Trang xuống đánh cho một trận, vừa đánh vừa mắng: "Mẹ nó, cái gì mà bởi vì thích cậu! Tôi thích Quan Cố chín năm, vất vả lắm tôi mới có được tình yêu từ anh ấy! Thế mà chẳng bằng mấy chữ "kẻ râu ria" của cậu! Cậu trả anh ấy lại cho tôi! Mau trả lại đây!
Trả lại đây!"
Hắn đánh mệt, thở dốc ngồi sang một bên, khó có thể kiềm nén mà gào khóc.
Tiểu Trang miễn cưỡng đứng lên, vừa rồi cậu đã bị Chu Phóng đánh cho sưng nửa bên mặt, hiện giờ lại tiếp tục bị đánh, dáng vẻ càng thêm chật vật hơn gấp trăm lần ban nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!