Chương 42: Mẹ thương em lắm

Chu Phóng giật mình:

"Cậu đùa tôi à? Điều này sao có thể xảy ra?"

Diêu Bối Bối phân tích:

"Nếu thật sự xuất hiện nhân cách mới thì"hắn

"làm sao có thể biết rõ quan hệ tam giác của cậu, Quan Cố và Tiểu Trang được?"

Chu Phóng bối rối:

"…Ai có quan hệ tam giác với ai chứ?"

"Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, tôi chỉ muốn nói vừa rồi người mà cậu nhìn thấy quá nửa không phải là nhân cách mới, nếu cậu đã cho rằng đó không phải Quan Cố, vậy thì đương nhiên là Tiểu Trang rồi. Nhưng cậu xác định chắc chắn không phải là Quan Cố chứ?

Có khi nào do cậu nghĩ nhiều rồi không?

"Chu Phóng quả quyết:"Tôi xác định trăm phần trăm. Người yêu tôi lẽ nào tôi nhận không ra. Nhưng mà… Tiểu Trang đâu có nói được?

"Diêu Bối Bối bật cười:"Đồ ngốc.

Cậu thật sự cho rằng cậu ta là người câm à? Dây thanh quản của Quan Cố đâu có vấn đề gì, chẳng qua Tiểu Trang xuất hiện đúng lúc Quan Cố chịu kích thích khiến bản thân bị mất tiếng, cho nên Tiểu Trang mới cho là mình không thể nói chuyện thôi, đây là vấn đề nhỏ của tâm lý, vượt qua cũng chẳng khó khăn gì.

"Chu Phóng nhớ tới chạng vạng ngày hôm qua nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng sách, nhất thời đầu óc hỗn loạn hết cả lên, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:"Vậy cậu ta giả làm Quan Cố có ý gì?

"Diêu Bối Bối đưa ra suy đoán:"Có thể là trông cậu đau khổ quá nên cậu ta muốn dỗ cậu vui vẻ lên thôi.Chu Phóng:…

"Diêu Bối Bối thở dài:"Kỳ thật tâm tư của Tiểu Trang rất đơn thuần, chỉ là cậu ấy quá thích cậu. Sở dĩ cậu ấy tồn tại, nói cho cùng vẫn là bởi vì Quan Cố yêu mà không có được.

Cậu ấy là nhân cách mà Quan Cố tạo ra dựa theo sở thích của cậu, Quan Cố có bao nhiêu tình cảm dành cho cậu, thì Tiểu Trang cũng có ngần đó."

Thuốc hạ sốt dần có hiệu quả, Chu Phóng nằm chăn trong toát mồ hôi toàn thân, đầu óc cũng không váng vất quay cuồng như sáng hôm qua nữa.

Có điều hắn chỉ cảm thấy còn khổ sở hơn cả ngày hôm qua.

Tiểu Trang quả thật rất vô tội rất thê thảm, nhưng chẳng lẽ hắn không thảm sao? Người khác yêu đương hẹn hò đều rất ngọt ngào, vì lẽ gì mà tình yêu của hắn lại nhiều đau khổ đến vậy?

Rõ ràng hắn và Quan Cố là thanh mai trúc mã, mà ai cũng rất yêu đối phương, thế nhưng tại sao lại biến thành trò đùa như hiện giờ chứ?

Hắn suy nghĩ thật lâu, nghĩ hoài nghĩ mãi.

Trách ai được đây? Cuối cùng, hết thảy hắn đều quy về tự trách bản thân mình, giai đoạn trưởng thành tựa như một thằng ngốc, giờ đã hai mươi mấy tuổi vẫn là một kẻ chẳng có chút đầu óc nào.

Qua hồi lâu, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng gõ, hắn vội vàng nhắm mắt lại vờ như đang ngủ.

Có người tiến vào, bước chân rất nhẹ đi đến bên giường, sau đó hắn cảm giác trán của mình bị sờ tới.

Hắn chỉ diễn kịch khi đứng trước máy quay đóng phim thôi, thế nên dứt khoát mở mắt nhìn thẳng người trước mặt.

Quan Cố mỉm cười rất dịu dàng:

"Anh đánh thức em hả?"

Chu Phóng đã biết đây không phải là Quan Cố, nhưng trong vài giây cơ hồ hắn vẫn tưởng anh thật sự trở về.

Không chỉ là mặt, ngay cả biểu tình Tiểu Trang cũng học rất giống.

Tiểu Trang ngồi xuống bên giường, thân thiết hỏi han:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!