Buổi sáng chín giờ hơn, chuông cửa nhà Quan Cố vang lên.
Chu Phóng đi ra mở cửa, là Diêu Bối Bối và bạn trai của cô lại đây.
"Chúng tôi đang chuẩn bị đi bệnh viện vì lịch hẹn khám thai lại nhận được điện thoại của cậu, cậu bảo vậy là thế nào?"
Cô sốt ruột hỏi,
"Quan Cố không xuất hiện nữa là sao?"
Cả một đêm Chu Phóng không ngủ, còn khóc rất lâu cho nên hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu, mí mắt trên dưới đều hơi hơi sưng lên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, hắn trả lời:
"Tôi làm anh ấy giận."
Diêu Bối Bối gắt gỏng: Người đâu rồi?
Chu Phóng chỉ chỉ vào bên trong, giọng ngập ngừng:
"Trong phòng ngủ… Không phải là anh ấy."
Diêu Bối Bối nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín, hạ giọng hỏi:
"Cậu nói gì với Chu Tiểu Trang rồi?"
Chu Phóng rầu rĩ đáp: Nói hết cả rồi.
Diêu Bối Bối thở dài:
"Tôi đi nói chuyện với cậu ấy. Hai người đợi ở bên ngoài đi, nhớ yên lặng nhé."
Cô khẽ gõ cửa phòng ngủ, gọi:
"Tiểu Trang, mình là Bối Bối nè."
Tiểu Trang mở cửa cho cô, lộ ra khuôn mặt tươi cười rồi lại liếc nhìn về hướng Chu Phóng. Hiện tại Chu Phóng chẳng hề muốn gặp cậu, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Diêu Bối Bối vào phòng ngủ, cửa phòng lại bị đóng kín.
Bạn trai của cô hơi ngại ngùng, Chu Phóng lại chẳng có tâm tư tiếp đón, thế là hai người liền ngồi ở hai bên sô pha, hoàn toàn giữ yên lặng.
Thời gian trôi qua lâu như thể đã mấy trăm năm.
Bên kia mới vừa có động tĩnh, Chu Phóng liền vội vã bật dậy, Diêu Bối Bối đi ra một mình.
Chu Phóng vội vàng hỏi:
"Quan Cố trở lại chưa?"
Diêu Bối Bối thoáng nhìn hắn rồi bảo:
"… Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi."
Chu Phóng thất vọng vô cùng:
"Tôi chẳng muốn đi đâu hết, không chừng lát nữa thôi anh ấy sẽ trở lại, tôi muốn đợi anh ấy."
Diêu Bối Bối đành phải ngồi lại phòng khách, bạn trai của cô vội vàng đưa thêm một cái gối ôm cho cô kê sau lưng.
"Nói chuyện ở đây cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!