Chương 38: Vốn không phải là cậu

Chu Phóng không đồng ý.

Hắn không biết nên đối mặt với một Quan Cố nhưng lại không phải là Quan Cố của hắn như thế nào.

Diêu Bối Bối cố gắng phân tích cho hắn hiểu: "Quan Cố mắc chứng bệnh này, trong ý thức phân liệt ra một Chu Tiểu Trang bắt chước theo mối tình đầu của cậu là bởi vì cậu ấy nghĩ rằng cậu thích dáng vẻ như thế.

Nói cho cùng, Chu Tiểu Trang tồn tại chính là vì muốn giành được sự chú ý và yêu mến của cậu. Cậu ta là ảo giác từ nội tâm của Quan Cố, nhưng ảo giác này tự nó lại không biết rằng bản thân chẳng hề có thực.

Tôi cảm thấy chỉ khi cậu gặp Tiểu Trang một lần, nói rõ ràng cho cậu ta hiểu thì mới có khả năng đánh vỡ ảo giác ấy, khiến Quan Cố khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Chu Phóng chần chờ hỏi:"Tôi gặp cậu ta thì thật sự có thể giải quyết chuyện này sao?

"Diêu Bối Bối lắc đầu:"Trước khi tôi về nước đã kể lại tình huống của Quan Cố cho thầy của tôi, thầy ấy và các chuyên gia đồng nghiệp từng thảo luận qua, ý kiến của họ đều là không phá thì khó mà xây được.

Có điều bệnh tâm lý khác với những căn bệnh thông thường, không có bác sĩ hoặc chuyên gia nào có thể chuẩn xác nói với cậu rằng

"tôi nhất định có thể chữa khỏi", mà ngay cả nắm chắc được bao nhiêu phần trăm họ cũng không thể tính được.

Nếu cậu không gặp Tiểu Trang, ba người sẽ cứ tiếp tục giằng co mãi, trừ khi cậu cảm thấy cứ như bây giờ cũng tốt, thích hưởng thụ loại cảm giác bắt cá hai tay này.Tôi không bắt cá hai tay mà!

"Chu Phóng tự thấy bản thân oan uổng vô cùng."Vậy cậu có gặp không đây?

"Vẻ mặt Diêu Bối Bối cực kỳ nghiêm túc. Chu Phóng trầm mặc một khắc mới đáp:"Để tôi suy nghĩ thêm đã.

"Diêu Bối Bối còn muốn khuyên hắn, ai dè liếc mắt lên nhìn thấy Quan Cố đang từ xa tiến vào cửa nhà hàng bèn thấp giọng bảo:"Ừ, thôi, không nói nữa, cậu ta đến rồi.

"Quan Cố mỉm cười bước lại đây, kéo ghế ngồi xuống cạnh bên Chu Phóng rồi cất tiếng hỏi:"Hai người đang tán gẫu gì vậy?

"Diêu Bối Bối cười đáp:"Tôi đang kể cho Chu Phóng nhà cậu sự tích khi chúng ta liên hoan mừng tốt nghiệp, có kẻ khờ nào đó ôm cột điện vừa khóc lóc vừa gọi tên cậu ấy.

"Chu Phóng lập tức quay đầu nhìn Quan Cố. Lỗ tai của anh đỏ bừng, lúng túng nói:"Không có, cô ấy nhớ nhầm đấy.

"Cơm nước xong từng người về nhà, Diêu Bối Bối không quên trao đổi phương thức liên lạc với Chu Phóng."Em đừng nghe mấy chuyện cô ấy nói.

"Quan Cố vừa lái xe vừa bảo,"Từ khi chuyển thành chuyên gia tâm lý học, nói chuyện càng ngày càng dông dài.Em cảm thấy cô ấy nói chuyện rất thú vị mà.

"Quan Cố liếc mắt nhìn hắn:"Em thay đổi cũng nhanh quá rồi ha, đêm qua còn chê Diêu Bối Bối thế này thế nọ cơ mà.

"Chu Phóng cúi đầu cắn móng tay:"Đây không phải là thấy tận mắt mới biết rõ tính tình một người sao?"

——–

Về đến chung cư, cả hai tạt sang nhà Quan Cố trước, hôm nay Mèo Tới ở dưới lầu, lười biếng ghé vào ghế sô pha cuộn tròn ngủ, thấy hai ông ba của mình về cũng chỉ ngẩng đầu hướng về phía cửa nhà kêu vài tiếng.

Quan Cố đi qua ôm lấy con trai, nó dụi dụi không ngừng vào mặt anh khiến anh phải né tránh qua lại:

"Hôm nay cưng có uống nước bồn cầu không đấy?"

Mèo Tới: Meo meo.

Quan Cố bật cười:

"Còn không thừa nhận? Lát nữa ba xem camera thử là biết ngay cưng có nói dối hay không thôi."

Trong lòng Chu Phóng hết sức bình tĩnh, hôm nay hắn không nhận được tin nhắn nào từ Tiểu Trang cả.

Quan Cố bật camera theo dõi lên, quả nhiên Mèo Tới vẫn uống nước trong bồn cầu, anh ôm nó vô nhà vệ sinh dạy dỗ một trận, tiểu quỷ này lại cuộn thành một cục nép vào trong ngực anh, tỏ vẻ mình là chú mèo đáng thương nhất trần đời.

Chu Phóng đã có quyết định nên muốn gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối, bèn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!