Chương 36: Kéo đại pháp

Làm sao Quan Cố lại biết tính cách của Tiểu Trang là dạng như thế nào?

Chu Phóng cảm thấy cả người nổi một tầng da gà, vẻ mặt dại ra, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng quyết định hỏi thẳng:

"Anh, làm sao anh biết vậy?"

"Khi anh vừa phát hiện mình có thể biến thành một người khác thì ngay lập tức đã nghĩ phải làm rõ ràng xem rốt cuộc mình sẽ trở thành cái dạng gì, quan trọng nhất là người này có khả năng ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của anh hay không. Thế nên anh đã lắp camera ngay trước cửa nhà."

Quan Cố bình tĩnh đáp.

Chu Phóng trợn to hai mắt hỏi:

"Quay lại được hình ảnh của cậu ta sao?"

Quan Cố gật đầu: Ừ.

Chu Phóng bực mình:

"Ừ cái gì mà ừ! Cuối cùng anh đã thấy những gì hả?"

"Thấy được cảnh cậu ta mặc quần áo của anh, đeo ba lô của anh, lại còn làm nũng với mẹ anh nữa." Quan Cố nhăn nhó.

Chu Phóng: …

Quan Cố cầm tay Chu Phóng lên khẽ mân mê từng ngón, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ nói:

"Người này và mối tình đầu của em thật sự giống nhau như đúc, suốt ngày bày ra dáng vẻ làm nũng, mọe, cái kiểu đó lại xuất hiện trên mặt anh thì trông ghê tởm cỡ nào em hiểu không?"

Chu Phóng: … Sau đó thì sao?

"Anh bắt đầu uống thuốc liên tục suốt 1 tháng, tuy hại thật nhưng cũng may thuốc có tác dụng. Sau khi ngừng uống, mãi đến tận lúc anh tốt nghiệp, thi cao học rồi tốt nghiệp cao học thì cậu ta vẫn không xuất hiện thêm lần nào nữa; hoặc ít nhất là có mà cũng không bị anh phát hiện."

Thời gian dài như vậy mà vẫn không xuất hiện ư?

Chu Phóng vội vàng hỏi:

"Vậy từ lúc nào thì anh biết là cậu ta lại"chui rarồi?

"Vào mùa hè năm trước, lúc còn ở khu Vọng Kinh ấy, đợt đó em đi nơi khác công tác, có vài ngày anh lại cảm thấy không đúng lắm bèn thử đặt camera lần nữa, thế nên mới phát hiện ra cậu ta."

Mùa hè năm trước ư?

Chu Phóng vẫn nhớ rõ khoảng thời gian ấy hắn có đi Thượng Hải đóng phim gần ba tháng. Khi đấy bọn họ vẫn chưa dọn lại chung cư này, cả hai thuê một căn nhà ba phòng sống cùng nhau, ở cũng được hơn một năm lận.

Hắn lo lắng hỏi tiếp:

"Có phải do thuốc hết hiệu lực không, sao tự nhiên cậu ta lại êm đẹp thức tỉnh như vậy chứ?"

Vẻ mặt Quan Cố đầy ngán ngẩm:

"Đồ ngốc, có thuốc nào mà dấu hiệu của việc"hết hiệu lực

"lại diễn ra sau đó nhiều năm tới vậy không?"

Vốn Chu Phóng học hành không giỏi, vào giới giải trí rồi thì lại càng dần đi đến con đường thất học, hiển nhiên não hắn không nghĩ được nhiều thế, nhưng nghe anh mỉa mai vậy thì vẫn bực mình cáu bẳn:

"Anh hiểu ý em là được rồi, nói lắm thế làm gì? Vậy anh giải thích thử xem, rốt cuộc tại sao mà cậu ta lại đi ra?"

Quan Cố thở dài, không thèm chấp nhất với tên ngốc nhà mình: "Anh cũng không xác định chính xác lý do, nhưng có thể đoán được chút chút. Có một năm em đi quay phim ở xa, rời khỏi Bắc Kinh hơn một tháng lận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!