Chu Phóng hết hồn, vội vàng truy vấn: Cái gì gọi làanh đã làm thay thằng đóhả?
Cánh tay trên eo hắn lỏng ra một chút, Quan Cố ngẩng mặt rời khỏi vai Chu Phóng, nhìn thẳng hắn, ánh mắt anh vẫn hơi mờ mịt, mông lung.
Chu Phóng khó có lúc nói năng nhỏ nhẹ, ráng dụ dỗ:
"Anh nói em nghe đi, chuyện đấy là sao vậy?"
Quan Cố không đáp, đôi mắt anh ánh lên hơi nước, cứ như vậy im lặng nhìn chằm chằm hắn.
Lúc này kẻ ngốc như Chu Phóng cũng đã thông suốt rõ ràng. Hắn cảm nhận được tình yêu vô vàn mà Quan Cố dành cho mình trong mắt anh, chính là loại tình cảm nồng nàn không giới hạn, đáy lòng hắn bất chợt cũng phải lạc mất một nhịp vì ánh nhìn ấy.
Hắn khẽ liếm môi dưới:
"Đêm hôm đó chúng ta không chỉ hôn nhau, mà còn làm nhiều việc cấm trẻ em hơn đúng không?"
Chu Phóng hôn phớt qua khóe môi anh rồi tiếp tục tra khảo:
"Nói em nghe, mình đã làm những gì?"
Quan Cố chậm rãi chớp mắt một cái, mắt một mí với hàng mi dài thiệt dài quả thật là sâu hun hút, trông đẹp trai không nói nên lời.
Chu Phóng thất thần một lúc mới tỉnh táo lại:
"Cưng à, mau kể cho em biết, rốt cuộc đêm đó chúng ta đã làm gì thế?"
Cục cưng Quan Cố của hắn hình như không định nói chuyện, chỉ ghé sát vào gặm gặm môi hắn, đầu lưỡi cũng ngọ nguậy muốn chui vào trong.
Vốn Chu Phóng không hề có ý định làm chuyện 18+ với Quan Cố lúc này, giờ hắn chỉ tò mò muốn biết thực hư chuyện gì đã xảy ra vào tối năm ấy mà thôi, thế nhưng người mình yêu nhất muốn hôn thì làm gì có đạo lý lại đi từ chối chứ, vậy nên Chu Phóng cực kỳ nhiệt tình đáp lại anh.
Quan Cố đảo người đè hắn vào cạnh bồn rửa mặt, anh dùng sức hôn rất sâu, đến nỗi một thằng đàn ông trưởng thành như Chu Phóng mà thở cũng không nổi, thắt lưng hắn bủn rủn, toàn thân nóng bừng.
Não Chu Phóng vẫn còn chút lí trí, hắn tính đẩy anh ra để hỏi rõ ràng chuyện tối nay, ai ngờ đột nhiên Quan Cố lại dùng hai tay ghìm chặt lấy cổ hắn. Không phải là kiểu ôn nhu tình thú đâu, mà chính là loại đặc biệt dùng sức ghìm đấy.
Vốn Chu Phóng đã bị hôn đến hụt hơi, một cú này của Quan Cố càng khiến hắn choáng váng thiếu điều ngất xỉu tại chỗ, đã vậy anh vẫn tiếp tục quấn quýt lấy hắn hôn như không có chuyện gì. Chu Phóng muốn gỡ tay anh ra nhưng chẳng đủ sức lực, làm hắn suýt nữa là đã về báo hiếu với ông bà.
Chu Phóng có thể cảm giác được mắt mình đang trợn trắng, hắn không muốn bị Quan Cố hôn chết đâu nhé! Không đúng! Là bị siết cổ đến chết! Toàn thân bị quấn chặt! Chết ngạt thật chứ méo đùa!
Đương nhiên Quan Cố không muốn giết hắn, thế nên rất nhanh anh đã buông lỏng tay ra.
Chu Phóng cảm tưởng mình vừa nhặt được một mạng về, ngực phập phồng lên xuống, hắn muốn há mồm thở dốc cho dễ thở nhưng điên cái là Quan Cố vẫn đang cắm mặt liếm mút lưỡi hắn say mê, mà hắn thì chẳng còn tí sức lực nào để tránh ra cả, đến chân hắn còn mềm nhũn đứng không vững đây.
Quan Cố một bên tiếp tục hưng phấn hôn hắn, một bên nửa dìu nửa kéo hắn từ nhà vệ sinh qua phòng ngủ cạnh đó, bước chân hai người lảo đảo một trước một sau lần lượt ngã xuống nệm giường, bắt đầu quấn riết vào nhau cởi đồ lột áo.
Hăng say cày cấy được một lát thì động tác của Quan Cố mới chịu chậm bớt.
Bị hành hạ dồn dập nửa ngày muốn phát điên, cuối cùng Chu Phóng mới có cảm giác mình sống lại rồi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt mồ hôi đang lăn trên tóc mai cho anh:
"Anh tỉnh rượu rồi à?"
Quan Cố chậm rãi thúc nhẹ cậu em của mình tới trước: Nãy giờ rồi.
Chu Phóng bực bội mắng:
"Đã tỉnh rồi mà còn hùng hục hùng hục như trâu bò thế đấy hả?"
Quan Cố không đáp, bắt đầu khôi phục lại tốc độ thần tốc ban nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!