Chương 30: Fan cuồng nhiệt

Tâm trạng Quan Cố hiện giờ cực kỳ tốt, đến kẻ trì độn như Chu Phóng vẫn có thể nhận ra dễ dàng.

Tối nay hai người đi bằng xe của Quan Cố, lúc đến là anh lái, nhưng ban nãy trong bữa cơm anh đã uống vài ly với ba mình, thành ra khi về đổi tài xế thành Chu đại minh tinh.

Quan Cố thả lỏng thân mình ngồi dựa vào ghế phó lái, khẽ mỉm cười nhìn Chu Phóng, trên mặt phảng phất một tầng ôn nhu, dịu dàng. So với bộ dáng nghiêm trang chững chạc bình thường thì càng thêm vài phần hiền hòa, đẹp trai.

Đáy lòng Chu Phóng mềm mại đến tột đỉnh.

Ngày thường là một Quan Cố cực kỳ nghiêm túc, nhưng vì giờ phút này nhiễm chút men rượu mà biến thành Quan Cố ngây ngô đáng yêu, ngẫu nhiên khi ngủ sẽ xuất hiện một Quan Cố moe moe thích bán manh, nhưng quan trọng hơn hết, chính là tất cả Quan Cố đó đều vô cùng vô cùng vô cùng thương hắn!

Thế giới này thật sự quá tốt đẹp!

Khi lái đến trước hầm đậu xe ở chung cư, Chu Phóng bắt gặp anh chàng nhân viên mà hắn quen đang đứng nhường đường bên cạnh máy quẹt thẻ. Vị nhân viên nọ thấy được hai người bọn họ qua cửa sổ bèn cười gật đầu chào hỏi.

Chu Phóng phanh xe lại, kéo hạ cửa kiếng xuống, lịch sự xã giao vài câu:

"Đã trễ vậy mà cậu vẫn còn bận việc dữ ha."

Cậu trai kia không nghĩ tới Chu Phóng sẽ nhiệt tình bắt chuyện với mình liền thụ sủng nhược kinh đáp:

"Không bận việc gì đâu ạ, em đang chuẩn bị tan ca nè."

Chu Phóng mỉm cười:

"Ừ, tụi anh vào đây, gặp lại cậu sau nhé."

Anh chàng vội vàng vẫy tay tạm biệt.

Chu Phóng lấy thẻ xe quẹt vào máy tự động, bấm nút kéo cửa kiếng lên, thuận tay đặt vé lên ngậm ngang miệng rồi đạp chân ga lái vào hầm.

Quan Cố ngồi một bên khẽ cằn nhằn:

"Hừ, lại ngậm lên môi. Cái tật xấu này của em bao năm rồi vẫn không sửa được."

Chu Phóng giật mình vội cầm vé đặt vào ngăn kéo gần đó xong quay sang hỏi:

"Bộ trước kia em cũng hay làm vậy hả? Sao em chẳng nhớ chút nào thế?"

Quan Cố ghét bỏ nói:

"Đầu óc em thì có thể trông mong nhớ kỹ nổi việc gì chứ?"

Chu Phóng không phục, hắn vừa cẩn thận de xe lùi vào ô trống vừa càu nhàu bảo:

"Đầu óc em làm sao? Rõ ràng mẹ em từng bảo khả năng ghi nhớ của em tốt hơn nhiều so với mấy đứa trẻ khác, những chuyện hồi 3 tuổi em vẫn còn nhớ hết đấy nhé! Anh đừng hòng sỉ nhục trí nhớ của em!"

Tốt mới lạ! Quan Cố không chút lưu tình phũ hắn.

Chu Phóng thở dài:

"Rồi rồi rồi, anh là học bá, trí nhớ của anh là tốt nhất, anh nói cái gì thì chính là cái đấy!"

Quan Cố tháo dây an toàn bước xuống, Chu Phóng khóa kỹ cửa xe rồi cũng đuổi theo sau, hai người cùng nhau đi đến thang máy, Quan Cố ấn số tầng nhà của Chu Phóng.

Chu Phóng cố ý trêu chọc:

"Chao ôi, học bá à, không phải trí nhớ của ngài tốt lắm sao? Bộ căn hộ của ngài ở tầng này hả?"

Quan Cố liếc hắn một cái:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!