Biên tập: Zany
Chu Phóng đen mặt muốn chặn luôn cái người tên Tiểu Trang này.
Mấy năm trước hắn vừa ra mắt đã nổi tiếng, khi đó không hiểu chuyện, tức giận vài lần cãi nhau chuyện riêng tư với truyền thông, kết quả của trở mặt với truyền thông chính là xuất hiện tin tức xấu về hắn trên diện rộng, hơn nữa hắn nổi quá nhanh, vốn đã có nhiều kẻ tiểu nhân ghen ăn tức ở, rốt cuộc chờ đến cơ hội dĩ nhiên xuất hiện như ong vỡ tổ đạp hắn một cái.
Nhờ công ty quản lý quáng bá tốt, tác phẩm mới của hắn gây tiếng vang cũng không tồi, trận phong ba đó qua đi, nhưng ảnh hưởng của nó đến bây giờ vẫn chưa tan, độ nổi tiếng của hắn và độ hảo cảm của người qua đường không phải hoàn toàn không liên quan đến nhau. Cho tới bây giờ hễ có bài báo "Idol nhân phẩm tồi tệ", "Minh tinh rất đáng ghét nhưng vẫn mặt dày đi đóng phim", "Nghệ sĩ này không tẩy trắng nổi", hắn luôn luôn bị nhắc đến mức tên xuất hiện trên top đầu.
Hắn bị công ty nhắc nhở vô số lần, phải nhớ rõ thà rằng đắc tội fan cũng không thể đắc tội truyền thông.
Hắn hiện tại nhớ rõ rồi, nhẫn nhịn được không chặn người kia nữa, cũng không thèm để ý thêm, ai biết chủ tài khoản này là nhân vật thế nào.
Vội vàng tắm xong, hắn lên giường đi ngủ, mắt nhắm rồi lại mở ra, Mèo Tới nhát gan hẳn sẽ chạy không xa, quá nửa là đang trong khu này thôi, sáng mai trời sáng hơn thì đi tìm tiếp.
Chu Phóng cầm điện thoại di động định đặt báo thức lúc 5 giờ sáng, lại thấy tin nhắn mới đến từ Tiểu Trang: "Anh đừng hiểu lầm, em không phải là người tùy tiện, em thích anh rất lâu rồi, là kiểu thích muốn lên giường với anh ấy, em biết anh cũng là gay, suy nghĩ thử nhé? Em không hút thuốc lá, không nghiện rượu, thân thể rất khỏe mạnh, cũng chưa từng làm với ai khác."
Cậu ta lại gửi một tấm hình khác đến, vẫn là gương mặt đó nhưng lần này ăn mặc nghiêm chỉnh, một thân đồ thể thao leo núi. Ảnh do người khác chụp giúp cậu ta, mặt nhìn về camera, cười vô cùng rạng rỡ. Qua ảnh chụp cũng có thể thấy được sự phóng khoáng, còn có cả ánh nắng nhẹ nhàng khoan khoái.
Thế nhưng Chu Phóng hoàn toàn không có tâm tư, đặt báo thức xong, ném điện thoại qua một bên, quyết tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau đánh thức hắn không phải là báo thức mà là chuông cửa.
Bốn giờ bốn mươi mốt phút, bên ngoài rèm cửa sổ sắc trời đã sáng lên.
Lúc rời giường hắn rất dễ bực, mặt mày âm u mù mịt đứng lên, mắt mèo cũng không thèm nhìn đã kéo cửa ra, vừa định mắng chửi thì bỗng ngây ngẩn cả người.
Quan Cố ôm một con mèo mướp lông mày vàng xen trắng đứng ở cửa.
Chu Phóng hết nhìn anh lại nhìn mèo.
Quan Cố đưa mèo về phía trước, lãnh đạm nói "Con trai cậu, trả lại cho cậu."
Chu Phóng vô thức nhận lấy ôm vào trong ngực.
Quan Cố quay đầu đi luôn.
Chu Phóng "…"
Mèo Tới nhìn xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn Chu Phóng, nho nhỏ "Meo meo" một tiếng.
Lông trắng trên người nó và móng vuốt đều khá bẩn, rõ ràng chiều hôm trước Quan Cố mới tắm cho nó xong, cũng không biết lăn lê ở đâu mà lại bẩn đến thế, cũng chẳng hay anh tìm được nó chỗ nào.
Chu Phóng cho nó uống nước xong lại cho nó ăn thức ăn, mèo ta thư thái hẳn, cuộn thành một cục nằm trên đùi Chu Phóng, bắt đầu kêu gừ rừ gừ rừ.
Chu Phóng dựa lưng vào sofa nghĩ ngợi, càng nghĩ trong lòng càng rối bời.
Thái độ vừa rồi của Quan Cố là sao? Lại muốn tuyệt giao? Cứ thế vứt một câu "Con trai cậu, trả lại cho cậu" rồi bỏ đi, sức mạnh đòi làm cha hôm qua đâu rồi? Anh ta vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, quanh miệng lún phún râu xanh, bọng mắt cũng rất rõ ràng, cả đêm không ngủ sao?
Tìm được Mèo Tới rồi, Chu Phóng cũng không còn tức giận như trước, bây giờ nhìn một đống hỗn độn trong phòng khách, nhớ tới tối hôm qua hắn trở về đập đồ trút giận, lại cảm giác hình như mình cũng không hoàn toàn có lí. Hắn mắng Quan Cố rất thô tục, còn nhắc lại chuyện cãi nhau ác liệt nhất hồi xưa, thật sự chỉ vì Quan Cố làm mất mèo của hắn sao? Hiển nhiên không phải.
Hắn biết bạn gái Quan Cố, chỉ là chưa quen thuộc nhiều thôi, ấn tượng về cô là vừa đẹp vừa ưu tú, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy rất xứng đôi với anh. Hai người yêu nhau từ hồi cấp ba cho tới bây giờ, cô ấy ra nước ngoài du học đã nhiều năm, Quan Cố đều an phận chờ cô, nhắc tới cũng coi như một đoạn giai thoại. Chu Phóng rất đố kị, vừa đố kị vừa bất lực, giới tính khác nhau, hắn đến cả lập trường để ghen tị cũng không có.
Cũng may Quan Cố quen kín đáo trong chuyện tình cảm, rất ít nhắc tới cô. Có nhiều lúc Chu Phóng thậm chí quên mất còn có người này, nhưng khi trực tiếp nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với người yêu, quả nhiên là một cú đấm thức tỉnh. Cô gái này không chỉ tồn tại, mà còn làm nũng với Quan Cố, anh cũng sẽ nói những lời ngon ngọt giữa người yêu với cô ấy, dù sao cô và Quan Cố còn thân mật hơn nhiều là Quan Cố với hắn mà.
Hắn cũng không biết khi Quan Cố nói lời yêu thương thì sẽ như thế nào, khi làm tình sẽ mang bộ dáng ra sao, những thứ này hắn đều chưa thấy qua, những thứ của Quan Cố mà hắn không đụng tới được, toàn bộ đều là của cô gái xa lạ đó.
Hắn cũng không biết, chuyện ấy và việc Mèo Tới lạc mất, rốt cuộc cái nào càng khiến hắn tuyệt vọng hơn.
Ánh nắng ban mai chiếu vào qua ô cửa sổ, bất tri bất giác đã hơn sáu giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!