Toàn thân Quan Cố không một mảnh vải trông đẹp vô cùng. Bả vai thon, thắt lưng rắn chắc mà thanh mảnh, mông hơi vểnh, chân vừa dài vừa thẳng tắp, cơ bắp lại cân xứng, đến cả lông chân của anh Chu Phóng cũng thấy đẹp không kể xiết.
Hắn chỉ hận không thể liếm anh từ đầu đến chân rồi lại liếm một vòng ngược lên, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Chu Phóng nhìn Quan Cố đắm đuối, càng trông lại càng khó dằn lòng nổi bèn nhào qua hung hăng gặm môi anh, giữa lúc hôn nhau nhiệt tình hắn vẫn không quên bày tỏ ước vọng dù biết chắc chẳng bao giờ chuyện đó diễn ra được: "Cưng à, hôm nay cho em nằm trên đi."
Quan Cố mỉm cười cực kỳ bao dung: "Được thôi."
Chu Phóng ngạc nhiên: "… Thật hả?"
Thật! Đúng là phía trên! Nhưng là…. từ trên nhún xuống =.=
Trước kia hai người chưa từng thử tư thế vào được sâu đến như thế, sau khi cả hai bắn ra, Chu Phóng nằm úp sấp, ghé vào bên gối thở dốc không ngừng, hoàn toàn là một bộ dáng nửa sống nửa chết, mãi một lúc lâu mới tỉnh táo lại được. Tuy không thể phủ nhận là cực kỳ sướng nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Ở góc phòng đằng kia Quan Cố mới tắm xong, một tay anh cầm khăn lau tóc một tay thì đang mở tủ lục tìm quần lót sạch để mặc vào.
Chu Phóng nằm trên giường nhìn chằm chằm cơ thể anh như sói đói rình mồi.
Hai chân Quan Cố thẳng ơi là thẳng, lại còn dài tít tắp, cơ đùi rất săn chắc, mông thì cong tròn miễn bàn, đã thế trên cánh mông phải của anh lại còn có một vết bớt hình đệm chân mèo y chang chân con trai hắn nên trông càng đáng yêu dữ dội.
Cực phẩm cỡ này mà mình lại không thể đè được, còn xứng đáng làm đàn ông sao???
Quan Cố cầm một chiếc quần lót màu đen ngồi xuống bên cạnh giường xỏ chân mặc vô, thấy Chu Phóng cứ dõi theo mình không chuyển mắt thì buồn cười vỗ mông hắn: "Anh tưởng em mệt quá ngủ luôn rồi chứ, có thấy khá hơn xíu nào chưa?"
Thân thể Chu Phóng rất tốt nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ giận dỗi: "Hừ."
Quan Cố mặc xong quần lót bèn quay sang sờ nắn đùi của hắn rồi trêu chọc: "Còn dỗi cái gì? Là ai mới nãy sướng đến kêu lên phóng đãng cực kỳ, đó là còn chưa tính vụ vừa vào cửa đã vội vàng cởi thắt lưng anh đâu đấy."
Chu Phóng cả giận gắt: "Thôi đi, chứ ai giựt đứt cả nút áo sơ mi của em hả? Phắc, buông móng vuốt nhà anh ra."
Quan Cố dễ dàng nhận sai: "Được được, đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, cứ trách anh đi ha." Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho hắn đỡ mỏi.
Chu Phóng được massage thoải mái vô cùng nên không càu nhàu gì nữa, trong lỗ mũi lại "hừ" một tiếng thật khẽ.
"Meo meo meo." Mèo Tới lượn qua lượn lại trước cửa phòng đóng chặt ồn ào kêu lên đòi vào.
Chu Phóng không thèm nhấc đầu, chỉ huy Quan Cố mở cửa: "Anh ra mở cho con trai em vô đi kìa."
Mèo Tới tao nhã bước từng bước thật chậm rãi vào, màu lông vàng óng xen kẽ những sợi trăng trắng mềm mại bóng mượt, cái đuôi dài dựng thẳng đứng như cột cờ, nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn hai tên quan xúc phân của mình đến giờ này vẫn ru rú trong phòng, hơn nữa còn đang không một mảnh vải che thân.
Chu Phóng vỗ vào tấm nệm rồi quay qua vẫy gọi nó: "Lại đây cho ba ôm cái nào."
Mèo Tới rất ngoan, thấy tay hắn ngoắc ngoắc liền nhảy phốc lên giường. Chu Phóng ôm lấy nó vuốt lông một lượt rồi xuýt xoa cảm thán: "Chao ôi, hình như con lại béo lên thì phải?"
"Meo meo…"
Quan Cố bật cười đáp thay: "Lên hơn một cân đó. Mà con em hư lắm nhé, dạy mãi cũng chẳng chịu nghe lời anh. Đêm khuya nó lén lút chui vô ổ chăn làm sáng sớm anh dậy bị dọa giật mình mấy lần đấy."
Trong lòng Chu Phóng cười ha ha ha không ngừng, làm gì có chuyện con hắn trộm chui lên, rõ ràng là chính "Quan Cố" tự bồng bế ôm ấp nó ngủ chung thì có.
Nhân cách thứ hai của Quan Cố là Tiểu Trang đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi Chu Phóng bảo cậu ta phải đối xử tốt với "mèo của bạn cùng phòng" một chút thì kể từ đó cậu nhóc ấy thường xuyên ôm Mèo Tới đi ngủ, còn từng selfie mấy quả ảnh moe cực gửi hắn xem nữa, mèo đáng yêu, người lại càng đáng yêu, cả hai đều khiến hắn thích muốn chết được!
Nếu Quan Cố có thể ngốc manh bằng một phần mười của Tiểu Trang thì tốt rồi, như vậy Chu Phóng muốn đè anh cũng không còn là chuyện bất khả thi như hiện giờ nữa.
Giống sáng sớm hôm nay nè, lúc Chu Phóng ra sân bay để chuẩn bị di chuyển từ Thượng Hải về lại Bắc Kinh, Tiểu Trang có gửi một tin nhắn chào buổi sáng đến, lúc nghe bảo hắn sắp về nhà thì hào hứng kinh khủng.
Tiểu Trang: "Gặp mặt! Gặp mặt! Gặp mặt gặp mặt gặp mặt!"
Chu Phóng: "Tôi về đó xong vẫn còn lịch trình dày đặc lắm, chưa hẳn đã có thời gian rỗi đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!