Chu Phóng mơ mơ hồ hồ, hắn có cảm giác mình thoáng nắm bắt được cái gì đó, nhưng thật lòng vẫn không sao tin nổi bèn hỏi lại:
"Từ từ, anh nói vậy là có ý gì?"
Quan Cố rũ tầm mắt xuống, hàng lông mi thật dài chặn đi đôi con ngươi đang rối bời của anh:
"Em nhớ bộ phim Đảo Kinh Hoàng hai đứa mình coi chung không?"
Đó là phim điện ảnh thuộc thể loại huyền nghi mà bọn họ từng ra rạp xem. Trong đó, Leonardo Dicaprio đóng vai nam chính có hai nhân cách, cả hai nhân cách ấy đều sở hữu cho riêng mình một cái tên, bọn họ cùng sống trong một thân thể, nhưng lại không hề khiến đối phương cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của mình.
Quan Cố thấp giọng nói tiếp:
"Tình huống của anh chính là như vậy đấy!"
Chu Phóng bật thốt lên:
"Cái gì? Làm sao có thể thế được?"
Quan Cố ngẩng đầu nhìn Chu Phóng rồi nhẹ giọng bảo:
"Lúc vừa nghe bác sĩ thông báo anh cũng ngạc nhiên như em vậy, cho rằng chuyện này không có khả năng xảy ra."
"Anh không cần bịa ra câu chuyện này để hù dọa em, em chẳng thèm tin đâu. Mấy cái vụ đa nhân cách đấy chỉ là phim ảnh gạt người mà thôi." Chu Phóng lắc đầu nguầy nguậy.
"Anh cũng từng nói với bác sỹ y chang thế."
Quan Cố thở dài bất lực.
Chu Phóng cảm thấy khiếp sợ cực kỳ, nhất là khi mà nhìn vẻ mặt Quan Cố không hề có chút nào như đang nói dối hắn cả.
Quan Cố khép kín vạt áo tắm lại, bình tĩnh ngồi xuống giường rồi hỏi hắn:
"Em muốn bắt đầu nghe từ đâu?"
Chu Phóng bèn hỏi ngược lại:
"Anh muốn kể từ chỗ nào?"
Quan Cố suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói:
"Tết âm lịch hồi năm tư đại học anh với bạn trai cũ của em đã đánh nhau."
Chu Phóng giật mình:
"… Sao em không biết chuyện này?"
Tết năm ấy, Chu Phóng và Quan Cố có hẹn cùng nhau đi dạo phố, khi hai người đang ở trong một cửa hàng chơi gắp thú bông thì tình cờ gặp cậu bạn trai cũ của hắn.
Cứ tưởng hơn ba năm trước cậu ta đã bị Chu Phóng thẳng thắn từ chối, nghĩ là sẽ tự biết ý mà rút lui, ai dè lần này gặp lại vẫn dày mặt bám theo xin số di động của Chu Phóng, tất nhiên hắn không muốn dính dáng gì đến cậu ta nên không thèm cho.
Sau khi xem phim với Quan Cố xong thì hai người tạm biệt, ai về nhà nấy. Không ngờ khi hắn về đến trước cửa liền thấy cậu nhóc kia đang chờ sẵn ở đấy tự khi nào.
Cậu ta tha thiết bày tỏ nhiều năm như vậy vẫn không thể nào quên được Chu Phóng ra sao, rồi lại tỏ vẻ thâm tình nhớ nhung hắn cỡ nào.
Ban đầu hắn cứ nghĩ hẳn người kia lại giống như lúc trước, chỉ đến để đề nghị quen lại mà thôi, ai biết cậu ta lại bảo không cần Chu Phóng làm huề, ở nước ngoài cậu ta đã có bạn trai rồi, chỉ muốn tình một đêm với hắn một lần để lưu giữ chút kỷ niệm thời thanh xuân đã qua mà thôi.
Chu Phóng câm nín hoàn toàn trước độ mặt dày không biết xấu hổ của bồ cũ, thế mà cậu ta còn cho rằng Chu Phóng im lặng là đồng ý, bắt đầu động tay động chân muốn ôm.
Mãi đến lúc này hắn mới hoàn hồn, vội vàng xô cậu ta ra, xem như hai người trở mặt, trực tiếp đứng ngay trước cửa mà cãi nhau ầm ĩ một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!