Biên tập: Zany
Bánh sinh nhật được đẩy lên, một vòng người bắt đầu vây quanh xem Chu Phóng ước và thổi nến, Chu Phóng chỉ đành cam lòng làm nghi thức ngu xuẩn này, lúc nhắm mắt ước thì nghe được tiếng tách tách của máy chụp ảnh, nghĩ thầm nhiệm vụ hoàn thành rồi.
Vốn những người được mời tới party chỉ là vì có vẻ hòa hợp với hắn, người tham gia đều chụp hình đăng lên weibo khoe khoang
"Nhìn đi, sinh nhật Chu Phóng có mời tôi đấy" rồi mọi người tự ăn uống với nhau, thế là xong.
Chu Phóng nhắm mắt lại thầm mặc niệm trong lòng ba lần: Hi vọng mình và Quan Cố có thể thân thiết thật lâu.
Mở mắt ra thì chẳng biết Giản Ninh Xuyên đã chen đến bên cạnh hắn từ lúc nào, phồng miệng cùng hắn thổi tắt nến, sau đó quay sang nhìn hắn mỉm cười, trên mặt còn vương vẻ xấu hổ.
Trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người, Chu Phóng nghiêm mặt né sang một bên.
Ánh mắt Giản Ninh Xuyên trở nên uể oải, lúc sau vẫn ai oán nhìn hắn, hắn đành làm bộ không phát hiện.
Lúc vui vẻ bôi bánh kem lên mặt, cũng không ai tới bôi Chu Phóng, người sinh nhật lại ưu tư ngồi trên ghế salon, mặt không biểu cảm nhìn người khác đùa nghịch ầm ĩ.
Hắn mới uống một vài ly rượu, lúc này suy nghĩ đã hơi bay bổng.
Tửu lượng của Chu Phóng rất bình thường, cha hắn lại là một con quỷ nghiện rượu, mấy năm trước vì bệnh gan mà qua đời, lúc chưa chết thì thường vì uống rượu mà cãi nhau với mẹ hắn.
Từ bé hắn đã ghét nhất chuyện rượu bia này, lúc mới ra mắt gặp phải xã giao, chỉ uống một chút liền thôi, sau đó mấy năm lại luyện được thành thục dần, tửu lượng so với trước đây đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không uống được nhiều lắm.
Hắn không hứng thú với chuyện trước mặt, nhịn không được lại nghĩ đến Quan Cố, nghĩ đến gương mặt anh, nghĩ đến thân hình anh, nghĩ đến vì sao Quan Cố không phải gay.
Lúc lên cấp hai, Quan Cố ngồi phía sau hắn, trong giờ học hắn bị thầy giáo hỏi bài thì đều là Quan Cố ở phía sau nhỏ giọng nhắc nên trả lời thế nào, sau đó hắn miễn cưỡng đạt điểm chuẩn lên cấp ba, cũng ít nhiều do trước khi thi Quan Cố giúp hắn bổ túc.
Nhà hắn cách nhà Quan Cố không xa lắm, bình thường hai người đều đi học cùng nhau, sóng vai đạp xe dưới ánh bình minh, dưới ánh chiều tà, đi qua quãng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Khi đó nghĩ bình thường, bây giờ nhớ lại mới thấy vô cùng quý giá.
Sau khi lên cấp ba, Quan Cố liền có bạn gái.
Hắn cô đơn lẻ bóng mấy tháng, biết lớp bên cạnh có cậu bạn gay đẹp trai, cuối cùng cũng hiểu được tính hướng của mình, hắn sợ hãi bất lực, ngoại trừ Quan Cố ra thì không biết nói cho ai, cuối cùng vẫn là cẩn thận nói cho Quan Cố biết.
Lúc ấy Quan Cố lại đổi sắc mặt bảo hắn là biến thái, hai người nghỉ chơi với nhau.
Sau lại, nam sinhcậu bạn hotboy lớp bên đột nhiên ra nước ngoài, cha Chu Phóng kiểm tra ra bẹnh ung thư gan, chỉ một buổi chiều mà cuộc sống Chu Phóng trở nên hỏng bét, đã cấp ba rồi, thành tích vốn không tính là tốt của hắn lại càng tuột dốc không phanh.
Cũng là hoạn nạn thấy chân tình, khi hắn gian nan nhất, Quan Cố thông cảm cho tính hướng của hắn, quay về bên hắn như trước, dạy kèm cho hắn để giúp hắn thi vào trường nghệ thuật, còn nhờ quan hệ của cha mẹ mà giúp hắn liên lạc một thầy giáo nghệ thuật rất tốt đến phụ đạo cho hắn.
Hắn có ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào Quan Cố. Anh đối xử với hắn như anh em ruột, không hề có chút giả dối.
Cho nên tới tận bây giờ, dẫu nội tâm hắn tràn đầy tình cảm cuồng nhiệt trời long đất lở đối với Quan Cố thì hắn vẫn không dám nói nửa lời. Chỉ cần hắn không nói, hai người sẽ mãi là bạn bè anh em, Quan Cố vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.
Tiệc sinh nhật đến hơn mười một giờ mới kết thúc.
Khách khứa đi hết, trong phòng an tĩnh lại, Tiểu An ngồi ở một bên báo cáo với Chu Phóng, "Những người gửi tin nhắn chúc mừng trên weixin, em đều cảm ơn thay anh rồi. Bạn bè trên weibo chúc mừng, em cũng đã like, bây giờ đăng một bài lên weibo nói cảm ơn là được.
Ảnh là ảnh chụp sinh nhật hôm nay, em đã chọn một tấm, anh xem thử xem cái nào anh thích nhất, nên đăng lên trước mười hai giờ.
"Chu Phóng hơi mệt, nhìn thoáng qua, tùy tiện chỉ vào tấm ảnh hắn nhắm mắt ước trước nến. Trở lại nhà trọ, Tiểu An vốn còn muốn đưa hắn lên lầu đã bị hắn cản lại"Tôi muốn đến nhà Quan Cố ôm Mèo Tới về, cậu về đi.
"Tiểu An nhìn hai má hồng lên của hắn, không yên lòng nói"Anh, hay là mai rồi ôm nó về? Ở nhà anh Quan sẽ không lạc mất đâu.
"Chu Phóng không vui lắm"Tôi ôm mèo về, có làm gì nữa đâu, cậu đi nhanh đi, nói nhảm nhiều quá.
"Tiểu An chỉ có thể im lặng rời đi. Kết quả cái miệng Tiểu An đúng là quạ đen."Mèo Tới đi lạc rồi.
"Quan Cố vừa mở cửa, liền áy náy thông báo"Tôi ra ngoài vứt rác quên không đóng chặt cửa, lúc phát hiện thì đã không thấy nó đâu, tìm một vòng cũng không tìm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!