Chương 18: Đáng tiếc không phải là Anh

Trong suốt những năm yêu đơn phương, Chu Phóng từng mơ thấy Quan Cố vô số lần. Có giấc mộng, Quan Cố yêu hắn, cũng có những giấc mộng, câu trả lời của anh là không.

Cho dù là đồng ý ở bên hắn thì Quan Cố trong những giấc mơ ấy cũng chưa từng nói ra lời yêu, dường như chủ nhân của giấc mộng là hắn luôn có bóng ma sợ hãi đối với từ yêu này.

Chữ yêu quả là một từ vô cùng kỳ diệu.

Vừa mới nói ra khỏi miệng nó thật thánh khiết, nhưng dần dần nó lại mang đến cảm giác hưng phấn, kích thích cực kỳ cho người nghe.

Cảm xúc nồng nhiệt ấy khiến trái tim con người ta rung động mãnh liệt, tựa như lập tức sẽ bị thiêu rụi thành tàn tro, và chỉ có liều chết dính chặt lấy nhau thì mới có thể giảm bớt đi đôi phần.

Bên ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi…

Toàn thân hai người đã toát đầy mồ hôi nhưng vẫn bám dính trên người đối phương gặm gặm hôn hôn lẫn nhau, hôn từ trán xuống má, qua lỗ tai xuống cổ rồi lại đi ngược lên say mê hôn môi.

Chu Phóng thầm nghĩ, quả thật cứ hệt như hai con mèo nhỏ liếm lông cho nhau vậy.

Mèo Tới đâu rồi? Giữa lúc quấn quít triền miên này Chu Phóng bỗng sực nhớ đến cậu con trai cưng.

"Anh bỏ nó ở nhà một mình à?"

"Làm gì có, anh bảo mẹ tối nay sang chăm nó rồi." Quan Cố dịu dàng gạt mái tóc ướt đẫm của người trong lòng gọn sang một bên.

Chu Phóng lo lắng hỏi:

"Mẹ anh đâu thích mèo, nhỡ mẹ không muốn qua thì sao?"

Quan Cố mỉm cười trấn an hắn:

"Yên tâm, đó là cháu trai của bà mà."

Chu Phóng nghe vậy bèn liếm môi, không biết nói gì hơn.

Quan Cố nhẹ giọng bảo:

"Chờ em quay bộ phim này xong, trở về cũng nên kính trà mẹ chồng một lần rồi."

Lỗ tai Chu Phóng nóng hừng hực, sửa lại lời anh: Là mẹ vợ!

"Không tranh vụ này với em đâu." Quan Cố nuông chiều vuốt tóc hắn.

Chu Phóng nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi:

"Sinh nhật của mẹ vợ là 8/2 đúng không?"

Quan Cố bật cười:

"Đúng rồi, bé ngoan nhớ giỏi lắm."

"Lúc đó em vẫn chưa thể quay về được, anh thay em tặng mẹ bộ mỹ phẩm chăm sóc da nhé, em chuyển khoản lại qua weixin cho anh sau."

Được thôi.

Quan Cố cười đáp ứng.

Chu Phóng trêu anh:

"Chuyển qua tài khoản weixin nào của anh bây giờ?"

"Hở, là sao? Anh không hiểu ý em." Quan Cố ngơ ngác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!