Chương 15: Ảnh lừa tình

Chu Phóng đã gia nhập đoàn làm phim mới này được hai ngày, đến buổi chiều ngày thứ ba, hắn xin phép nghỉ một hôm, ghé qua Thượng Hải tham gia casting cùng đoàn đội của mình, cũng may chỗ này chỉ cách Hoành Điếm hơn 300km.

Đạo diễn Trần đã sắp xếp buổi casting ở đó vào sáng mai.

Đầu mùa thu ở Hoành Điếm muỗi nhiều kinh khủng, tàn sát bừa bãi khắp nơi, đã vậy thể chất của Chu Phóng đặc biệt hấp dẫn bọn chúng thế nên hai ngày nay cứ bị tiếng muỗi kêu vo ve khiến hắn khó mà nghỉ ngơi được tốt, vì vậy suốt ba giờ di chuyển trên đường hắn đều ngủ say li bì.

Buổi tối ở trong phòng khách sạn tại Thượng Hải, Chu Phóng

"cuống lên mới lo ôm chân Phật", vội vã ngồi xem lại những bộ phim trước đây do đạo diễn Trần quay. Tiểu An im lặng ngồi một bên sô pha gần đó chơi di động.

Chu Phóng xem một lèo ba bộ điện ảnh, mãi đến khi xong mới liếc nhìn lên đồng hồ thì thấy đã mười một giờ rưỡi rồi.

Thấy hắn không xem nữa, Tiểu An lập tức ngẩng đầu lên hỏi:

"Anh coi xong rồi à? Bây giờ anh có muốn ăn khuya không? Hay tắm rửa rồi đi ngủ luôn?"

Chu Phóng khó nhọc xoay xoay cần cổ cứng ngắc vì đã ngồi một chỗ quá lâu:

"Anh không đói. Cậu lại đây giúp anh ấn bả vai xíu với, vai anh nhức ghê gớm."

Tiểu An vội qua mát xa giúp hắn, tay nghề của cậu thuần thục vô cùng, thậm chí còn so được với cả nhân viên chuyên nghiệp ấy chứ.

"Anh à, anh đừng căng thẳng quá."

Tiểu An cố gắng an ủi kẻ

"nước tới chân mới nhảy" kia:

"Đạo diễn lớn cũng chẳng có gì đặc biệt quá đâu. Đây chỉ là buổi thử vai bình thường thôi. Anh đã thân kinh bách chiến bao nhiêu lần rồi chứ, việc gì phải sợ lần này nữa."

Ừ, anh biết. Chu Phóng đáp qua loa.

Tiểu An nghe giọng hắn có vẻ không yên lòng bèn quan tâm hỏi han:

"Anh làm sao vậy, có tâm sự gì à? A, hay là đang nhớ anh Quan Cố?"

Chu Phóng thẹn quá gắt:

"Lo bóp đi, đừng có đoán mò nữa."

Tiểu An bật cười, Chu Phóng lại càu nhàu:

"Cậu cười cái gì mà cười?"

"Em cao hứng thay anh mà. Cũng may anh Quan Cố đối với anh không tệ." Tiểu An tri kỷ dỗ dành tên to xác trước mặt.

Chu Phóng nghe vậy lập tức xùy một tiếng:

"Thôi đi, cậu mới gặp anh ta vài lần, làm gì biết anh ta tệ hay không?"

Tiểu An mỉm cười giải thích: "Sao lại không anh? Coi nè, nhìn cách anh ta sắp xếp hành lý cho anh cũng có thể biết được đó.

Nước rửa kính sát tròng, băng dán và thuốc xoa bóp dùng cho vết thương trên vai anh, bàn chải đánh răng bằng điện đã được sạc đầy,… cái gì cũng chuẩn bị chu đáo cả. Đến em thường xuyên thu dọn đồ đạc cho anh mà còn chưa chắc đã nhớ được hết mọi thứ.

Anh Quan Cố rõ là săn sóc cẩn thận tỉ mỉ cho anh quá còn gì.

"Chu Phóng dựng thẳng lỗ tai lên nghe, vừa hơi hoài nghi những gì Tiểu An nói, lại vừa âm thầm vui sướng trong lòng. Tiểu An lại tiếp tục:"Trước kia em còn tưởng ảnh thuộc dạng doanh nhân lạnh lùng khó gần lắm ấy, không ngờ anh Quan Cố lại là kiểu vợ hiền dâu thảo.

Sau này em cũng muốn cưới vợ như thế, để rồi suốt ngày đi công tác cùng anh có thể ngày nhớ đêm mong về cô ấy y chang vậy.Hai chữvợ hiền

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!