Biên tập: Zany
Khi Quan Cố gọi điện tới thì Chu Phóng vừa mới nhét áo mưa vào trong túi, đang định rời khỏi nhà.
"Không phải công việc, ra ngoài gặp bạn thôi." Chu Phóng đứng ở bậc cửa, vừa thay giày vừa nói với người bên kia điện thoại
"Cậu không biết đâu, là người trong giới chúng tôi… Không phải diễn viên mà là một biên kịch. Không được, tôi đang gấp lắm, tối về tìm cậu, chào nhé."
Hắn cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Làm gì có biên kịch nào? Hắn chính là muốn đi hẹn hò cùng với một người khác, không phải con gái mà là con trai.
Hắn chưa từng hẹn hò như thế này bao giờ cho nên giờ đây không tránh khỏi khá lo lắng.
Lí do có cuộc hẹn này thì phải ngược về hai tháng trước.
Đêm hôm đó, hắn và Quan Cố cãi nhau bởi vì người kia làm lạc mất mèo của hắn, hắn cực kì tức giận, chỉ vào mặt Quan Cố hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà họ Quan.
Mắng chửi mãi đâm ra Quan Cố cũng giận, hai người cãi một trận lớn, hắn bi phẫn đạp cửa nhà Quan Cố đi ra, bật đèn pin lượn xung quanh khu phố tìm mèo.
Tìm đến nửa đêm mà vẫn chẳng thấy, hắn đành phải trở về nhà mình, sau khi đi vào thì ném vỡ đồ đạc loảng xoảng khắp nơi.
Hắn không sợ hàng xóm dưới lầu tìm đến phàn nàn bởi vì người ở dưới kia là Quan Cố.
Ném mệt rồi hắn bèn nằm trên ghế salon ôm cái gối hình mèo, bắt đầu nhớ đến mèo của hắn.
Mèo của Chu Phóng tên là Mèo Tới, một con mèo ta màu vàng trắng, lúc mới mang về nhà thì hắn rất muốn chọn một tên thật oách, nhưng mãi không nghĩ ra, suốt ngày gọi Mèo, tới đây!, cuối cùng cứ thế gọi là Mèo Tới.
Hắn nuôi Mèo Tới đã chín năm, nói không tìm thấy liền tìm không thấy, đặt vào ai lại không tức giận cơ chứ? Thế mà tên đầu sỏ gây tội là Quan Cố lại còn mặt mũi cãi nhau với hắn!
Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hất gạt tàn trên bàn trà xuống đất.
Hôm nay là sinh nhật hai bảy tuổi của hắn. Buổi chiều hắn mới từ nước ngoài trở về, fan đến đón ở sân bay giơ banner Chúc mừng sinh nhật khắp nơi, hăng hái nhiệt tình tặng hắn đủ loại quà, dưới sự ngăn cản của nhân viên an ninh, hắn chỉ nhận hai bó hoa tươi và một con gấu bông, thế nhưng những staff đi đằng sau đều bị quà nhét chật tay.
Đoàn người rời khỏi sân bay, tiếng hét chói tai ồn ào của fan dần dần rơi lại phía sau.
Trong xe bảo mẫu vô cùng im ắng.
Tối hôm qua Chu Phóng ngủ không ngon, một khi hắn mất ngủ thì tính tình cũng rất khó chịu, lúc nãy ở sân bay mặt đều đen lại, may là có kính râm che bớt, hắn vốn cũng không thích cười cho nên mới không bị fan nhìn ra.
Staff đều lên một chiếc xe khác phía sau, trong xe này ngoài tài xế ra thì chỉ có hắn và trợ lí Tiểu An.
Đặt hoa và gấu sang một bên, hắn tháo kính râm xuống tiện tay ném một cái, Tiểu An nhanh nhẹn nhận lấy cất đi.
Hắn lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, bên kia thật lâu mới bắt máy, hắn hung hăng hỏi
"Sao mãi mới bắt máy?"
Đối phương đáp
"Đang tắm cho Mèo Tới, cậu về rồi à?"
Giọng của Chu Phóng hòa hoãn hơn một chút, khẽ bảo
"Mới xuống máy bay, Mèo Tới khỏe không?"
Giọng nam bên kia cười lớn
"Vẫn khỏe, tới đón nó đi, thuận tiện lấy quà sinh nhật của cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!