Chương 194: (Vô Đề)

Trương Hồng Châu trong lúc đi làm mượn cớ đi về sinh, lén lút đi đến nhà Vương Tiểu Thanh, liền nhìn thấy ba người họ đang cùng nhau ôn thi.

Vương Tiểu Thanh giỏi tiếng Anh giúp bọn họ củng cố tiếng Anh một chút, còn Hoàng Cẩm thì giỏi toán, đây cũng là điểm yếu của Vương Tiểu Thanh. Còn Trường Vũ thì thật đặc biệt.

Trương Vũ không có điểm yếu và sở trường ở môn nào cả, môn nào cũng đạt điểm trung bình, một chút cũng không lệch môn, Hoàng Cầm gọi anh là nhân tài toàn năng.

Trương Hồng Châu cũng bắt đầu thấy lo lắng, buổi chiều nói dối là đau bụng xin nghỉ để lên thị trấn mua bộ tài liệu ôn thi. Lúc này tin tức vẫn chưa bị lộ ra, chỉ có dấu hiệu vào tháng 8, bây giờ mới tháng 6.

Trương Hồng Châu không dám biểu hiện ý định bản thân muốn thi đại học trước mặt gia đình Nhị Cẩu, chỉ có thể thường xuyên kiếm cớ xin nghỉ, nói thân thể không thoải mái, gia đình Nhị Cẩu chỉ nghĩ cô ta lại bắt đầu lười biếng, không phát hiện gì bất thường.

Trên thực tế Trương Hồng Chậu đang ra sức học tập, trước kia Trương Hồng Châu học cấp ba thành tích vô cùng ưu tú, chẳng qua hiện tại đã qua ba bốn năm, rất nhiều kiến thức đều đã quên, cần phải ôn tập lại.

Trương Hồng Châu thường xuyên học đến nửa đêm, sau đó buổi sáng đi làm lại không dậy nổi, bố mẹ Nhị Cẩu còn trách con trai, Nhị Cẩu chỉ cảm thấy oan ức, không hề phát hiện điều gì bất thường ở vợ mình cả.

"Thanh Thanh, em muốn học trường nào?" Trương Vũ học có chút mệt liền đứng lên ngắm cảnh.

"Ừm, trường sư phạm, em muốn làm giáo viên, còn anh thì sao?" Vương Tiểu Thanh cũng đứng lên, vươn vai một cái.

"Anh muốn học trường quân đội." Hai mắt Trương Vũ sáng rực lên khi nói câu này.

"Trường quân đội, được đấy, rất hợp với anh."

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, chồng mình sau này sẽ trở thành sĩ quan sao?

"Nhưng mà Thanh Thanh, em đăng ký trường gần với trường anh học được không, anh không muốn xa em quá."

Trương Vũ bất ngờ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh, sợ rằng sau này khi học đại học sẽ phải xa nhau, như vậy thì thà rằng anh không học còn hơn.

"Tất nhiên rồi, em còn cần anh rót nước rửa chân cho em nữa mà." Vương Tiểu Thanh bĩu môi.

"Vậy thì chúng ta không thể học ở Thượng Hải được, trường quân đội tốt nhất ở tỉnh Hồ Nam, chúng ta học ở Hồ Nam có được không?"

Trương Vũ nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh lớn lên ở Thượng Hải, nhất định sẽ muốn trở về Thượng Hải học.

Nhưng Vương Tiểu Thanh vốn không lớn lên ở Thượng Hải, cho nên cô căn bản không có tình cảm với nơi đó.

Dù sao thì học ở đâu cũng như nhau, chỉ cần được ở cùng Trương Vũ là được rồi.

"Được, em chưa đến Hồ Nam bao giờ, nghe nói ở đó có nhiều món ăn ngon lắm, sau này chúng ta đi học đại học, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ ăn ngon."

Vương Tiểu Thanh nhớ lại Hồ Nam có một trường sư phạm nổi tiếng, cũng là trường đại học trọng điểm.

"Thanh Thanh, vậy thì tuyệt quá." Trương Vũ hôn Vương Tiểu Thanh một cái. Trong mấy năm qua, hai người chưa bao giờ xa nhau dù chỉ một ngày, cũng chưa từng cãi nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn gắn bó và rất yêu thương nhau.

Đầu tháng 10 năm 1977, thông báo khôi phục kỳ thi đại học được lan truyền khắp nơi như một cơn mưa lớn.

Các thanh niên trí thức mãnh liệt tìm kiếm tài liệu ôn thi khắp nơi, sách vở trở nên khan hiếm. Không ít thanh niên trong thôn đã học hết cấp ba cũng bắt đầu có ý định ôn thi lại.

Cầm sách lên ôn tập, nhưng lại cảm thấy thời gian không còn kịp, chỉ còn hơn một tháng, kỳ thi đại học được ấn định vào đầu tháng.

Trương Hồng Châu và Hoàng Cẩm đều cảm thấy Vương Tiểu Thanh thật thần kỳ, việc lựa chọn ôn thi của cô quả thật không sai, nhờ vậy mà bọn họ có thêm vài tháng ôn luyện so với người khác, cái này gọi là khác nhau một trời một vực.

Hoàng Cẩm bắt đầu không đi ra ngoài, mọi việc ăn uống, vệ sinh đều diễn ra trong điểm thanh niên tri thức, luôn đóng kín cửa. Nếu không phải thỉnh thoảng anh đến hỏi bài vợ chồng Vương Tiểu Thanh thì mọi người còn tưởng rằng anh có chuyện gì rồi.

Nhị Cẩu cũng chú ý đến hành động của Trương Hồng Châu, lo sợ cô ấy sẽ đi thi đại học, nếu thật sự thi đỗ chắc cả đời này cô ấy sẽ không quay lại đây nữa. Nhưng Nhị Cẩu không phát hiện ra điều gì bất thường ở Trương Hồng Châu cả.

Mỗi ngày Trương Hồng Châu đều đi ngủ rất sớm, khi Nhị Cẩu ngủ rồi, cô ta mới dậy đọc sách, sáng sớm khi mọi người còn chưa dậy, cô ta cũng học.

Buổi trưa khi mọi người nghỉ trưa, cô ta lại đọc sách, thậm chí khi vào nhà vệ sinh cũng mang sách theo. Cô ta thường xuyên xin nghỉ ốm để có thời gian ôn thi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!