"Có thể, nhưng nếu làm như vậy, giá cả trên thị trường sẽ bị giảm xuống."
Trước đây, Trương Vũ và đội của anh mặt sẹo đã bán nhiều hàng hóa cho thành phố Hành, của hiếm mới quý, nếu thành phố Hành đã có nguồn cung, thì chỗ anh mặt sẹo lại không thể tiêu thụ quá nhiều hàng, phần lớn hàng hóa phải cung cấp cho thành phố Hành.
"Ừm, anh nói đúng, nói như vậy thì tính ra tiền của chúng ta cũng không tăng lên nhiều, chỉ là em có nhiều tiền hơn còn anh thì ít đi."
Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, thôi thì không bán cho thành phố Hành nữa, khi nào đi học đại học rồi tính sau. Bây giờ cứ tận hưởng cuộc sống ở nông thôn trước đã.
Hai người đi đến cơ quan đăng ký, rất nhanh đã làm xong thủ tục đăng ký kết hôn.
Trương Vũ cầm giấy đăng ký kết hôn xem đi xem lại, sau đó mới cẩn thận cất đi.
"Thanh Thanh, chúng ta đị d.a. o một vòng xem xem có gì ngon không. Mua một ít cho em."
Trương Vũ biết Vương Tiểu Thanh thích ăn vặt khi xem tivi, hôm nay mua nhiều một chút.
Buổi trưa vừa ăn cơm xong, Vương Tiểu Thanh gọi mọi người đi xem tivi, cả năm người trong nhà ngồi ở nhà chính của Vương Tiểu Thanh.
Đóng cửa lại, ăn vặt, xem tivi, quả nhiên khi xem ti vi thời gian trôi qua thật nhanh.
Hai ngày sau, đến ngày hẹn phân chia tài sản đã ước định trước đó.
Trương Dũng dậy từ sớm đến gọi trưởng thôn và đội trưởng đến.
Cũng có không ít người dân trong thôn đến xem náo nhiệt.
Trương Vũ mang ra hai tách trà cho trưởng thôn và đội trưởng.
"Trưởng thôn, đội trưởng, làm phiền các chủ phải đến đây, như người ta nói, cây lớn phân cành, con trai lớn phải ra ở riêng, giờ hai bọn cháu đều đã lập gia đình, cũng đã đến lúc phải phân chia ở riêng."
Bà Vương cũng ngồi xuống, bắt đầu giải thích lý do hôm nay mời trưởng thôn và đội trưởng đến.
Trưởng thôn và đội trưởng gật đầu, đồng ý với cách nói của bà.
"Vậy mấy người muốn phân chia thế nào?" Trưởng thôn nhấp một ngụm trà.
"Hiện tại trong nhà có năm trăm đồng tiền mặt, hai anh em mỗi người hai trăm, tôi giữ lại một trăm. Nhà chỉ có ba phòng ngủ, sau này khi tôi đi, căn phòng của tôi sẽ để lại phòng cho cháu đích tôn. Về sau tôi sẽ sống với con trai cả, mỗi năm con trai thứ cho năm mươi cân lương thực là được. Tất cả bát đ ĩa, nồi niêu xoong chảo, bàn ghế trong nhà đều chia đôi hết."
Bà Vương phân chia rất đơn giản và thẳng thắn, mọi thứ trong nhà chia đôi cho hai anh em.
"Hai anh em có ý kiến gì không?" Trưởng thôn hỏi hai anh em đang đứng bên cạnh.
"Không có ý kiến gì," Trương Dũng không có ý kiến gì, mẹ đã phân chia rất công bằng rồi.
Tào Chiêu Đệ đứng bên cạnh cũng không nói gì.
"Tôi có ý kiến," Trương Vũ bước ra.
"Mẹ, hai trăm đồng này coi như tiền nuôi dưỡng hai năm tới của con, bây giờ con không lấy đi. Tất cả nồi niêu, xoong chảo, bát đ ĩa, một cái kim một sợi chỉ con cũng không lấy, con để lại cho anh cả và mẹ. Con chỉ cần căn phòng của con thôi, sau này lễ Tết sẽ về thăm mẹ và anh cả, từ hôm nay trở đi, con sẽ ở nhà của Tiểu Thanh."
Trương Vũ vốn không muốn lấy căn phòng của mình, nhưng căn phòng này ít ra còn có kỷ niệm của anh và Tiểu Thanh, không muốn bị phá hư lúc này.
Chờ sau này khi con của anh cả và chị dâu trưởng thành rồi, sẽ để lại căn phòng này cho bọn trẻ.
Mọi người xì xào một trận, nói Trương Vũ thật ngốc, không lấy gì cả, chẳng khác gì đi làm rể nhà vợ.
"Được thôi, vậy tôi sẽ bắt đầu viết".
Trưởng thôn bắt đầu viết giấy phân chia tài sản, làm thành ba bản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!