Chương 191: (Vô Đề)

Trương Vũ đưa quyển sổ tiết kiệm cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh mở ra xem, bị dọa nhảy dựng, má ơi sáu vạn, gần bằng số tiền cô đang có.

"Nhiều tiền thế này, chúng ta phát tài rồi, Trương Vũ."

Vương Tiểu Thanh vui vẻ, hai người gộp lại có hơn mười vạn, qua vài năm nữa ít nhất cũng có mấy chục vạn, có thể đầu tư bất động sản.

"Thanh Thanh, em không trách anh chứ, vì trước đây anh không nói cho em biết." Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh không có dáng vẻ mất hứng nào cả.

"Sao lại trách anh chứ. huống chi em đã biết chuyên này từ trước rồi." Vương Tiểu Thanh cười trôm.

"À ~ em, em biết được từ khi nào?" Trương Vũ không hiểu, anh đã bị lộ từ khi nào.

"Trương Vũ, thật ra chuyện em muốn nói với anh, chuyện này còn làm anh kinh ngạc hơn." Vương Tiểu Thanh không biết Trương Vũ có giật mình hay không.

"Không sao, em nói gì anh cũng chấp nhận được." Trương Vũ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Thật ra, em chính là chị gái câm đó." Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ.

"Hả, cái gì cơ, em chính là ~, không thể nào, em không đùa anh đó chứ."

Trương Vũ ngồi dậy, nhìn kỷ Vương Tiểu Thanh từ trên xuống dưới một chút, nhớ lại dáng vẻ của chị câm, thật ra chiều cao và dáng vóc của chị cầm đúng là rất giống Vương Tiểu Thanh.

"Em không nói đùa anh, em có một bí mật, bí mật này của em có từ trước khi em xuống nông thôn, đó là em có một không gian. Trong đó có một mảnh đất màu mỡ, trồng cái gì cũng chỉ mất vài ngày là có thể thu hoạch được. Em dẫn anh đi vào xem một chút."

Vương Tiểu Thanh nắm tay Trương Vũ, đưa anh đi vào không gian.

Trương Vũ giật mình, sao mình lại đột nhiên đi đến một nơi giống như thiên đường thế này, ở đây rất ấm áp, anh chỉ mặc một cái quần đùi, nhưng lại không lạnh.

"Cái này gọi là... không gian?" Trương Vũ nhìn thấy trước mắt là lúa nước, lúa mì, rau và hoa quả, kinh ngạc vô cùng.

"Đến đấy, anh thử nho này xem." Vương Tiểu Thanh bứt một quả nho nhét vào miệng Trương Vũ.

Đây là quả nho ngọt và tươi nhất mà Trương Vũ từng ăn.

Trương Vũ nhìn thấy bên cạnh chất đống gạo và bột mì đã được thu hoạch xong, tới lúc này anh mới tin rằng Vương Tiểu Thanh thật sự là chị câm đó.

"Thanh Thanh, vậy những thứ này đều là em tự tay thu hoạch hết sao?" Trương Vũ thắc mắc.

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, nhìn thấy mùa vụ đã chín, liền tập trung tinh thần "thu hoạch".

Chớp mắt một cái, chỉ thấy đống lúa và lúa mì đã được thu hoạch xong và xếp ở một bên.

Vương Tiểu Thanh lại ra lệnh gieo hạt, mảnh đất màu mỡ lại được trồng đầy lúa nước và lúa mì.

"Thật thần kỳ ~" Trương Vũ từ khi vào đến giờ vẫn không khép miệng lại được.

"Đúng vậy, chúng ta cả đời này sẽ không lo thiếu ăn thiếu mặc nữa". Vương Tiểu Thanh lại kéo Trương Vũ đến bên dòng suối Linh Tuyền.

"Anh uống thử nước này đi," Vương Tiểu Thanh chỉ vào dòng nước suối Linh Tuyền, Trương Vũ nghe lời múc lên uống một ngụm.

"Ngọt quá đi," Trương Vũ cảm thấy nước này còn ngon hơn nước suối trên núi.

"Nước này có tác dụng bồi bổ cơ thể và làm đẹp da," Vương Tiểu Thanh giải thích.

"Thanh Thanh, lấy được em anh được lời lớn rồi."

Trương Vũ không ngờ rằng cưới được Vương Tiểu Thanh lai mang đến cho mình một niềm vui lớn như vậy.

Vương Tiểu Thanh bị Trương Vũ ôm chặt lấy, Vương Tiểu Thanh ngẫm lại đã lâu rồi mình chưa ngâm nước suối Linh Tuyền, liền cởi bỏ quần áo ra, kéo Trương Vũ xuống nước suối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!