Chương 21: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Thư viện yên tĩnh, lạnh lẽo, khu vực tận cùng bên trong lại càng tĩnh mịch.

Kỷ Thiều đứng cách hai ba bước, Thôi Ngọc không ngẩng đầu.

Lúc này vừa vặn có một nữ sinh tới tìm sách, cô nhìn thấy hai soái ca đứng đối mặt với nhau, bầu không khí vô cùng bất thường, ai cũng không nói lời nào, ý nghĩ đầu tiên chắc là sắp đánh nhau.

Nữ sinh kia suy nghĩ một chút, quyết định không đi, đợi lát nữa nếu thực sự đánh nhau, cô sẽ đi gọi người tới giúp.

Nội tâm Kỷ Thiều sắp hỏng.

Hắn dứt khoát cũng cầm một quyển sách, giả bộ như đang đọc.

Nữ sinh đứng bên cạnh giá sách vẫn chưa có đi, cô nhìn Kỷ Thiều, lại nhìn Thôi Ngọc, dò xét qua lại, không ngừng.

Kỷ Thiều thật sự hỏng mất.

Hắn trả sách lại chỗ cũ, bước nhanh vượt qua giá sách, im lặng đứng bên cạnh nữ sinh kia tìm sách.

Nữ sinh bị hù đến mặt biến sắc, trong nháy mắt chuyển từ trắng sang hồng, cô vội vàng rời khỏi.

Nhìn thấy người đã đi khỏi cửa, Kỷ Thiều nhíu nhíu mày, trực tiếp đóng cánh cửa kia lại, cái cửa này lúc mở ra sẽ có âm thanh, nếu có người tiến vào, hắn có thể nghe rõ ràng.

Làm xong chuyện này, Kỷ Thiều quay đầu, trở lại chỗ Thôi Ngọc.

Thôi Ngọc vẫn là tư thế đó, sắp thành tượng điêu khắc luôn rồi, cũng không nhúc nhích một chút.

Kỷ Thiều bày ra bộ dạng tùy ý, "Đang nhìn vì vậy?"

Thôi Ngọc so với hắn càng tùy ý hơn, "Sách."

Đối thoại ngây thơ chấm dứt.

Lại cương rồi.

Hai nhà bọn họ cách nhau rất gần, khoảng cách chỉ một con đường, vô luận đến trường hay tan trường, đều là cùng một chỗ, sớm chiều ở chung được hơn mười năm, chuyện cổ quái như vậy bắt đầu từ hồi đầu tuần.

Muốn nói nguyên nhân cụ thể, lại không nói ra được.

Đầu lưỡi Kỷ Thiều khẽ đảo quanh miệng, hắn chợt đi về phía trước một bước, đem khoảng cách rút ngắn, cúi đầu quan sát cậu.

"Cậu còn nhớ nữ sinh khoa thể dục lần trước không? Tôi với cô ấy đi thuê phòng rồi."

Thôi Ngọc gấp sách lại, nhàn nhạt hỏi, "Cậu thích?"

"Đương nhiên." Kỷ Thiều nhếch môi, "Cô ấy xinh đẹp lại dịu dàng, dáng người cũng tốt, tôi vô cùng thích."

Thôi Ngọc để sách lại trên kệ, nâng mắt nhìn Kỷ Thiều, ánh mắt của cậu tối tăm, phảng phất như có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn của hắn.

Kỷ Thiều nheo mắt lại, "Thôi Ngọc, cậu giận sao?"

Thôi Ngọc cười cười, "Tôi giận cái gì."

Cậu như đang độc thoại, hoặc như đang tự hỏi mình.

Kỷ Thiều ngẩng đầu nhìn lướt qua từng dãy sách, lại ngưng mắt nhìn người thiếu niên trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!