Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Hơn tám giờ, mấy dãy lầu học ở phía sau quảng trường đều vẫn còn đang hoạt động, có thể thấy không ít sinh viên đi lại xung quanh, thoáng cái tới mười giờ, bốn phía không còn một bóng người.

Mà dãy lầu ký túc xá cùng căng tin cách đó không xa quảng trường đèn đuốc sáng trưng, như hai thế giới.

Phương Nghị vẫn còn ngồi ở chỗ đó, hắn đã hút không dưới nửa bao thuốc, ngoại trừ động tác ở tay, cơ thể cùng bộ phận khác đều không di chuyển chút nào, đại não tỉnh táo dị thường.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, thần kinh của Phương Nghị chợt căng thẳng, hắn chửi nhỏ một tiếng, lấy điện thoại mở ra thì thấy là số của tổng đài 10086.

"Mọe."

Tắt điện thoại đi, lại sờ tới cây súng nằm trong túi, Phương Nghị mạnh mẽ rít một điếu thuốc, trong lòng rối bời, hắn đứng dậy đi đến căng tin, muốn ăn bát mì.

Chỗ này vẫn còn rất đông sinh viên, ồn ào một mảnh.

Phương Nghị ngồi vào bàn gần cửa ra vào, âm thanh ăn mì của hắn rất lớn, tiếng xì xụp như sấm, người nhìn thấy hắn ăn sẽ có cảm giác rất ngon miệng.

Đột nhiên giữa âm thanh hỗn loạn vang lên một câu nói, "Ăn nhanh lên, thời gian không còn nhiều nữa rồi."

Phương Nghị lập tức ngẩng đầu, xung quanh người đến người đi, các bàn trái phải đều có sinh viên đang ngồi, ánh mắt sắc bén của hắn nhanh chóng tìm tòi, ở cửa ra vào bên cạnh hắn đúng lúc có một nam sinh đang đứng.

Nam sinh kia bị nhìn chăm chú mà sững sờ, phản xạ có điều kiện đi sờ mặt, nghĩ thầm hay là răng mình bị dính rau?

Hắn sờ không có cái gì, thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình rất quái lạ, không bao lâu, đã nhanh chân bỏ chạy.

Phương Nghị di chuyển ánh mắt, tiếp tục ăn mì.

Trước một cửa sổ, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đang đợi bánh rán, Trần Hạo cầm ba bốn cái giò heo, hỏi hai người có muốn ăn hay không.

"Không ăn." Kỷ Thiều lắc đầu, chân với chả tay, nhóc này bình thường không biết xảy ra chuyện gì, sao hôm nay lại ăn tạp như vậy, não của hắn cũng bị hư rồi hay sao ấy, vậy mà thương tâm vì mấy cái giò heo.

Trần Hạo âm thanh hàm hồ, "Thôi Ngọc, cậu thì sao? Ăn một cái?"

Không biết là vì sao, bắt đầu từ chạng vạng, sắc mặt của Thôi Ngọc rất khác, giống như khí sắc đều bị rút sạch hết vậy.

Mắt nhìn giò heo cay đỏ, hầu kết Thôi Ngọc nhấp nhô, sắc mặt càng trắng, cậu mấp máy môi, "Không cần."

Trần Hạo nhún nhún vai, liên tiếp cắn mấy cục thịt, trong miệng đầy tương ớt.

Hắn di chuyển tầm mắt đến cửa ra vào, kỳ quái hỏi, "Chú út của Phương Hiển sao lại ở chỗ này?"

Kỷ Thiều nheo mắt, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?

Bác gái trong cửa sổ hô, "Trò kia, bánh rán xong rồi!"

Lúc đi ngang cửa ra vào Kỷ Thiều mở miệng chào hỏi, "Cảnh sát Phương."

Phương Nghị nghe thấy, hắn ngẩng đầu, đôi mắt màu đen sâu thẳm, tối tăm, nguy hiểm, trong nháy mắt đó hắn giống như đã quên mất nên nói cái gì, thẳng đến khi nhìn thấy hình dáng thiếu niên trong mắt của hắn phóng đại lên, hắn mới bừng tỉnh, xem nhẹ phút ngưng trệ vừa rồi, "Là các cậu à."

Kỷ Thiều kì lạ nhướn mày, Phương Nghị mới vừa rồi là đang ngẩn người?

Ánh mắt tùy ý quét qua quét lại, Phương Nhị nhìn qua nam sinh bên cạnh Kỷ Thiều, thân thể cao gầy như trúc, thanh tú khôi ngô, đẹp trai như vậy, sao hắn không có ấn tượng?

Ngay lúc Phương Nghị cố gắng nhớ lại, hắn cảm giác có người đang nhìn mình, ánh mắt kia phi thường cổ quái, như nhìn bằng hữu cũ, lại có chút chán ghét.

Phương Nghị giương mắt, Thôi Ngọc nhìn hắn cười cười, nụ cười rất là ôn hòa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!