Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
"Đừng, đừng, đại nhân tôi van cầu ngài, không phải tôi, đại nhân, đại nhân, tôi muốn gặp đại nhân, tôi vô tội…a…"
Có người bị treo ngược trên cột gỗ, không nhìn rõ mặt, trần truồng, thân bị cưa thành hai nửa.
Máu đỏ tí tách rơi xuống, tất cả đều là nửa phần cơ thể, chất thành núi thi hài.
"Đại nhân có lệnh, người vừa rồi, ném vào tầng thứ bảy."
Âm thanh lạnh lẽo biến mất, từ bên trong kéo ra hai khúc thân thể, chậm rãi dính lại thành một, thân ảnh mơ hồ bị dắt đi bằng dây xích, một đầu quấn trên cổ, một đầu lơ lửng trên không.
Thiếu nhiên trên giường đột nhiên mở to mắt, đồng tử phóng đại, vô cùng kinh hãi.
Đối diện truyền đến âm thanh, "Kỷ Thiều, mơ thấy ác mộng hả?"
Kỷ Thiều thở dốc từng hơi, hắn dùng lực nhắm mắt lại một cái, mồ hôi lăn xuống, cả người ướt đẫm.
"Thôi Ngọc, tôi hình như mơ thấy âm phủ."
Đầu bên kia yên tĩnh một thoáng, sau đó vang lên tiếng sột soạt, Kỷ Thiều cảm thấy có hơi thở phun vào gáy của hắn, Thôi Ngọc nói chuyện, rất gần, giống như đang ghé sát vào trong lỗ tai của hắn vậy.
"Giấc mơ đều là hư cấu, chớ để trong lòng."
Kỷ Thiều liếm liếm môi khô ráo, không khí rét lạnh tràn vào trong cổ họng, hắn phản xạ có điều kiện mà nuốt nước bọt một cái.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mộng kia, không biết xuất phát từ tò mò hay là nguyên nhân nào khác, mỗi lần hắn đều muốn nhìn rõ gương mặt kia, thế nhưng đều không được.
"Trước đây tôi đã từng mơ thấy giấc mộng đó, có người bị cưa."
Yên lặng trong chốc lát, mặt Thôi Ngọc chìm trong bóng tối, "Vậy nhất định là rất đau."
Kỷ Thiều khẽ giật mình, "Có lẽ."
Cưa thành hai nửa, đoán chừng là rất đau đi.
Mơ thấy ác mộng, Kỷ Thiều không muốn ngủ nữa, hắn vươn tay tìm điện thoại bên cạnh, đụng tới một bàn tay, thon gầy lạnh băng.
Một khắc này, Kỷ Thiều thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Móa, cậu để tay ở đó làm gì?"
Thôi Ngọc thở dài, thu tay lại.
Kỷ Thiều mở điện thoại, hết pin rồi, hắn bực bội hỏi, "Thôi Ngọc, mấy giờ rồi?"
Trong bóng tối xuất hiện chút ánh sáng màu xanh, Thôi Ngọc đáp, "Hơn hai giờ."
Kỷ Thiều nheo mắt, lúc này để hắn suy nghĩ nữa là hỏng bét, hắn liếm liếm môi, lại hỏi, "Thôi Ngọc, ngủ chưa?"
Giường đối diện, Thôi Ngọc lặng lẽ nhìn Kỷ Thiều, "Chưa ngủ."
Đã qua cơn buồn ngủ, Kỷ Thiều chống tay ngồi dậy, "Cậu kể một chút chuyện hồi nhỏ cho tôi nghe đi."
Kí ức trước năm mười tuổi hắn đều quên sạch, tất cả chỉ là trống rỗng.
"Tôi cũng không nhớ." Thôi Ngọc nói, "Ngủ đi."
Kỷ Thiều, "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!