Chương 13: (Vô Đề)

Edit: Ngũ Ngũ

Reloader: Tiểu Bạch

Liễu Thần chỉ vào đầu giường, chỗ đó có 2 con số – 35

"Có ý gì?" Kỷ Thiều nhíu mày, "Biển số nhà sao?"

Liễu Thần lắc đầu, "Không biết."

Hắn khom người nhìn kĩ, hình như là do móng tay cào ra.

Trong phòng đột nhiên có tiếng động rất nhỏ vang lên, lỗ chân lông của Liễu Thần dựng hết lên, tinh thần khẩn trương cao độ, "Tiếng gì vậy?"

Kỷ Thiều nhìn dưới bàn, "Là con chuột."

Có lẽ là do bọn họ đến, nên con chuột kia bị kinh động chạy loạn.

Thôi Ngọc đứng sát vào Kỷ Thiều, thấy hắn không nhúc nhích, nên cọ cọ vào hắn.

Trong mũi đều là hương vị khó ngửi, Liễu Thần mặt mày trắng xanh, "Móa, thực buồn nôn!"

Kỷ Thiều nhìn quanh căn phòng, "Liễu Thần, còn muốn tìm nữa hay không?"

Liễu Thần cắn răng, "Tìm!"

Nhưng vấn đề là cũng không biết tìm cái gì.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn phía dưới giường, bên dưới chất chồng đồ vật lộn xộn, nào là cặp da, giấy lộn, cờ lê, đồ khui nắp chai, thứ gì cũng có.

Còn có một thùng giấy bên trong chợt phát ra âm thanh rẹt rẹt, như là có người đang cào một cái, Liễu Thần ngưng thở, bị dọa nói không ra lời, tiếp theo chỉ thấy một con chuột từ trong thùng chạy ra.

Sắc mặt Liễu Thần trắng bệch, thiếu chút nữa hắn không không chế nổi mình.

"Ở đây nhiều chuột thật." Kỷ Thiều kéo cái ghế ở trong góc ra, nhìn ảnh chụp trên tường, Thôi Ngọc cũng đi theo.

"Thôi Ngọc, quỷ cậu còn không sợ, sao lại sợ chuột nhỉ?"

"Ai nói tôi không sợ quỷ?" Thôi Ngọc thở rất nhẹ.

"Tôi nói này, các cậu có thể đừng nhắc đến quỷ này quỷ nọ ở trong phòng của người chết được nữa hay không?" Liễu Thần nhắc đến người chết, để nhắc nhở bọn họ.

Kỷ Thiều ho một tiếng, không nói gì nữa.

Phòng không lớn, chỉ có một cái bàn, một cái giường, một tủ quần áo, còn những đồ vật vô dụng, cơ hồ chất đầy.

Bởi vì có chuột, nên Thôi Ngọc hầu như không đụng vào cái gì, tay đút trong túi áo, chỉ khi Kỷ Thiều cần cậu, cậu mới nói ra suy nghĩ của mình.

"Ngược lại quần áo không ít." Kỷ Thiều nhìn tủ quần áo lộn xộn, lúc định đóng lại chợt phát hiện một cái túi du lịch, hắn dừng một chút rồi kéo khóa ra, bên trong có áo T

-shirt, quần đùi, quần bơi, còn có một vé xe lửa, đích đến là Hải Nam, Trương Đại Hổ định đi xa nhà.

Kỷ Thiều cầm lấy vé xe lửa kia, bên trên ghi là ngày 2 khởi hành, cũng là ngày mà Trương Đại Hổ chết.

Hắn cảm giác sau lưng mát lạnh, rõ ràng ngày đó định đi Hải Nam, sao lại đi tự sát?

"Cầm vé xe mang đi."

Âm thanh bên tai không hề có báo hiệu, Kỷ Thiều nổi một tầng da gà, sắc mặt của hắn thay đổi, "Cậu nói chuyện sao không nghe hơi thở?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!