[44] – Cháu nội
Cuộc sống yên ả trôi qua, thoắt cái đã đến cuối tháng 5 năm 2019.
Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó là thứ sáu ngày 31, là ngày cuối cùng của tháng 5. Tôi và đồng chí 187 hẹn nhau ăn tối, vì vậy tôi trang điểm ăn vận từ sớm, chờ tới thời gian hẹn hò.
Tôi lướt Weibo với bắn PUBG chốc lát rồi nhìn đồng hồ, tới giờ hẹn rồi. Tôi lấy điện thoại mở Wechat, chọn khung chat 187 rôi gửi cho anh nhãn dán gấu mèo có dòng chữ: Hông chơi game nữa, iu thôi.
Mấy phút sau, 187 trả lời: Anh vừa chơi bóng xong, tắm cái đã. Ngoan.
Tôi: Tắm xong thì bảo em để em đi nhé.
Anh đáp: Ừ.
Thường ngày khi chúng tôi gọi video, thỉnh thoảng 187 cũng sẽ bỏ đi tắm rồi gọi lại cho tôi. Không cần quá chú ý thì tôi cũng biết vị huynh đài này tắm rất nhanh, vì vậy bây giờ tôi cũng không lề mề nữa mà lấy cái thẻ xe buýt bỏ vào túi xách, bắt đầu làm công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi đi chơi.
Đúng lúc đó, bà nội đi vào phòng, quan sát tôi, hỏi: "Đi chơi với XX à?"
Tối qua tôi đã nói với nội về việc hôm nay tôi sẽ đi hẹn hò nhưng người già thường hay quên, tôi vội đáp: "Dạ, bọn con đi ăn cơm. Hôm qua con nói với nội rồi mà."
"Ờ." Bà nội như nhớ tới cái gì, nói: "Haiz, trí nhớ của nội càng ngày càng tệ lậu. Phải rồi, còn có chuyện này nữa, nội cứ định hỏi con mãi mà cứ quên. Bố nó sao rồi? Xuất viện chưa?"
Tôi nói: "Xuất viện rồi ạ, cô chú về nhà rồi."
Bà nội an tâm, hỏi tiếp: "Hai cô chú ấy tự về à?"
"Dạ không." Tôi cười, "Anh cả của XX lái xe, đưa tới tận nhà luôn."
"Vậy thì tốt quá." Bà nội gật đầu, ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp, "Hồi trước khi con bảo dạ dày của mẹ nó không khỏe nên định khám ở bệnh viện đó luôn, thế đã khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?"
"Soi dạ dày rồi, bác sĩ bảo là bị viêm dạ dày mãn tính. Bác sĩ cho thuốc về uống, một tháng sau tái khám."
Tôi nói cụ thể tình hình cho bà nội nghe, bà nội hơi nhíu mày, thở dài nói: "Bố mẹ nó cũng khổ, tốn bao nhiêu công sức để nuôi lớn con cái nhưng nó lại làm lính, vắng nhà quanh năm suốt tháng, muốn gặp mặt cũng khó. Còn trẻ thì không sao, giờ lớn tuổi, ai cũng bệnh tật… Haiz."
Tôi nói: "Không sao đâu ạ, con và anh XX đã bàn với nhau rồi, cô chú lớn tuổi, không thể để cô chú ở quê một mình được. Chờ ảnh sửa nhà xong thì bọn con sẽ đón cô chú về đây."
Bà nội nhìn tôi: "Nói thì dễ lắm. Cô chú ấy sống cả đời ở miền Bắc, liệu có thích ứng với nhịp sống ở nơi này không? Có thích ứng với đồ ăn thức uống ở đây không? Họ có đồng ý không?"
Tôi ngẩn người. Quả thực lúc thương lượng vấn đề này, tôi và 187 chưa hỏi ý kiến của cô chú.
Tôi bối rối: "Cũng phải. Vậy làm sao đây ạ?"
"Thấy khó rồi chứ gì? Thấy xây dựng mái ấm không hề đơn giản rồi chứ gì? Nào có chuyện gì là dễ dàng đâu." Bà nội cười, xua tay, nói: "Chưa tới lúc con cần quan tâm tới điều này. Được rồi, đi chơi đi."
Đúng lúc này 187 nhắn tin tới, tôi thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Ra tới cửa, bà nội bỗng gọi tôi: "Đúng rồi."
Tôi dừng chân, ngoảnh đầu.
Bà nội nói với tôi: "Con bảo XX nói với mẹ nó là bọc theo túi đậu phộng bên mình, rảnh tay thì nhai mấy hột, dưỡng dạ dày."
Tầm bảy giờ tối, tôi và 187 gặp nhau ở quán ăn.
Lúc ăn cơm, tôi chuyển lời của bà nội cho anh nghe. 187 nói: "Cảm ơn nội giùm anh nha."
Tôi ngập ngừng một chặp rồi nói: "Hôm nay bà cháu em nói chuyện với nau, em có kể chuyện tụi mình dự định đón cô chú tới đây ở. Bà nội bảo ý của tụi mình là tốt, nhưng phải hỏi ý kiến của cô chú trước đã, sợ cô chú không quen ở đây, sẽ không vui."
187 nhìn tôi chăm chú, nói: "Đừng lo chuyện này."
Tôi tò mò: "Tại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!