Edit: Sa
[37] – Bạn học
Chú phải làm phẫu thuật nghiêm trọng nên cần nằm trên giường nghỉ ngơi lâu ngày, nhưng các bác đều bận rộn nên chỉ ở vài ngày rồi lần lượt về quê. Tôi, 187, cô út với anh cả (con của bác cả 187) tiếp tục ở lại bệnh viện cùng cô để chăm sóc chú, thỉnh thoảng đồng chí em họ cũng sẽ tới thăm.
Chú ngay thẳng, cô và cô út tuy ít nói nhưng rất hiền lành, vô cùng quan tâm tới tôi, cậu em họ nhỏ tôi hai tuổi, tính tình hoạt bát sáng sủa, là mẫu chàng trai tươi sáng, anh cả cũng rất hài hước. Tôi và gia đình 187 rất hợp nhau.
Chủ nhật nọ, cậu em họ xin nghỉ phép tới bệnh viện thăm chú, nhân tiện mua bữa sáng cho chúng tôi. Khi ấy chú và hai bệnh nhân còn lại trong phòng đều đang ngủ, ba người trẻ bọn tôi sợ nói chuyện ồn ào đánh thức họ nên ra khỏi phòng, tìm chỗ cửa sổ gần cầu thang ngồi ăn tán dóc.
187 nói với cậu em họ: "Mai đừng tới nữa, chú xin nghỉ nhiều quá không hay đâu."
"Không sao đâu." Cậu em họ cười, nhìn tôi nói: "Chị dâu, anh em nói đây là lần đầu tiên chị tới thành phố A, phải vậy không?"
Tôi gật đầu: "Ờ."
"Sau này nếu rảnh, em sẽ dẫn chị đi chơi." Cậu em họ rất nhiệt tình, "Hiếm khi có dịp tới đây, phải ghé thăm danh lam thắng cảnh mới không uổng công."
"Cảm ơn em nha." Tôi cười, "Chừng nào có cơ hội rồi tính."
Chúng tôi chuyện trò vu vơ, chợt nghĩ tới một việc, tôi hỏi cậu em họ: "Em đang học đại học ở thành phố A?"
Cậu em họ gật đầu: "Dạ."
Tôi hỏi tiếp: "Trường đại học XXXXXX?"
Cậu em họ sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Sao chị biết? Anh em nói ạ?"
Các bạn không biết khi ấy tôi phấn khích nhường nào đâu, thiếu điều muốn vỗ tay bồm bộp. Tôi mừng rỡ đứng lên, hớn hở nói: "Khéo quá! Em là bạn học của Lệ Đằng đó!"
Em họ: "…?"
Cậu em họ hoang mang trước niềm hân hoan lạ thường của tôi, quay đầu nhìn 187, ánh mắt toát lên vẻ cầu cứu.
187 thản nhiên nói: "Lệ Đằng là nam chính trong tiểu thuyết của bả, chú mày là bạn học giả tưởng của anh ta."
Em họ: "…"
Cậu em họ cười khan: "Ha ha, đúng là khéo quá, quá khéo."
***
[38] – Tài sản chung
Sức khỏe của chú dần dần bình phục, tôi, 187, cô, cô út và anh cả chia thành nhóm "trực ca": tôi và 187 một nhóm, cô và cô út một nhóm, anh cả một mình một nhóm, ban ngày thì tôi, 187, cô với cô út cùng chăm sóc chú, buổi tối thì hai đồng chí nam là 187 và anh cả thay phiên nhau trực ca đêm.
Một chiều nọ, tôi và 187 về khách sạn nghỉ ngơi.
Tôi ngồi trên sofa chơi điện thoại, bỗng nhiên có tin nhắn Wechat, tôi mở ra, người gửi là Móng Heo Nhà Em (づ ̄3 ̄)づ╭.
Vị huynh đệ này tự dưng khi không chuyển cho tôi một khoản tiền, lại còn khá nhiều?
Tôi: "???"
Tôi khó hiểu, ngước đầu nhìn 187 đứng gần đó, hỏi: "Anh lên cơn?"
187 nghiêng đầu lườm tôi, hờ hững: "Em ngứa đòn? Ăn nói cho đàng hoàng vào."
"Chứ không dưng chuyển tiền cho em làm chi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!