Edit: Sa
[31] – Mắt tốt
Hồi trẻ, bố mẹ tôi có rất nhiều sở thích, vì vậy khi về hưu, họ đã theo đuổi sở thích nghiệp dư của mình. Bố tôi chú tâm chụp ảnh, nhân tiện tự học thổi kèn saxophone; còn mẹ tôi thì tham gia một vũ đoàn, hằng ngày luyện múa, lập nhóm với các cô các bác có cùng sở thích, thường xuyên tranh tài cùng các vũ đoàn trung niên khác trong thành phố.
Trước khi chính thức dẫn 187 về nhà ra mắt, thú thật tôi rất hồi hộp. Bây giờ nghĩ lại thì thấy hơi buồn cười, anh gặp bố mẹ tôi chứ có phải tôi gặp bố mẹ anh đâu, chả hiểu tôi hồi hộp cái gì. Thậm chí tôi còn tường tận nói cho anh biết tính cách và sở thích của bố mẹ tôi.
"Bố em thích chụp ảnh, ở nhà có cả đống thiết bị, cũng có thể coi là nhiếp ảnh gia nghiệp dư." Tôi nói với anh, "Anh cũng thích chụp ảnh, cho nên nếu lúc gặp bố em mà không biết nói gì thì cứ nói tới chuyện chụp ảnh, như vậy thì sẽ không bị gượng gạo."
187 nghe xong, nói: "Anh chụp ảnh chỉ để giải trí thôi, sao sánh nổi với chú, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ."
"Thì anh nhờ chỉ dạy." Tôi đáp, "Bố em nhiệt tình lắm, chắc chắn sẽ kiên nhẫn giảng giải cho anh."
187 nhìn tôi: "Ừm."
Tôi suy tư chốc lát, lầm bầm: "Phía mẹ em chắc khỏi phải lo. Mẹ em hoạt ngôn lắm không sợ thiếu đề tài nói chuyện…" Nói xong, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, bèn nói: "Em nhớ anh từng nói cô thích múa phải không? Cũng thường xuyên tham gia các cuộc tranh tài dành cho người lớn tuổi?"
187 nói: "Ừ."
"Thế thì được!" Tôi mừng rỡ, "Mẹ anh và mẹ em đều thích múa, có chung sở thích rồi, thế thì anh nói với mẹ về đề tài này đi. Không sợ bị tẻ ngắt."
187 nhẫn nại nghe tôi lải nhải một hồi, sau đó phì cười, siết chặt tay tôi, nói: "Em bình tĩnh lại nào. Từ một chuyện rất bình thường nhưng em thế này làm anh căng thẳng theo."
Tôi cúi đầu nói: "Nếu anh không căng thẳng thì đã chẳng lôi em đi mua quần áo."
187: "…"
187 lạnh lùng phản bác: "Anh mua quần áo không phải do anh căng thẳng mà là tôn trọng cô chú."
Ờ.
Tất nhiên tôi không tin, làm mặt xấu với anh, anh nheo mắt véo má tôi.
Chúng tôi lại nói nhăng nói cuội một hồi. Cuối cùng, tôi kiểm tra lại lần cuối quần áo và quà cáp ngày mai của anh, sau đó mới về nhà.
Sáng hôm sau, đồng chí 187 mặc quần áo mới do tôi chọn, xách hai túi quà to bước lên hành trình "ra mắt phụ huynh".
Hơn chín giờ sáng, tôi và mẹ ra cổng khu dân cư đón anh rồi ba người cùng về nhà tôi. Dãy nhà tôi chỉ cách khá xa cổng, suốt đoạn đường mẹ tôi luôn cười tít mắt tán gẫu với đồng chí 187, hỏi anh thức dậy sớm lắm đúng không, có buồn ngủ không, đến là vui rồi sao lại đem nhiều quà thế…
187 cũng cười lễ phép đáp lại, nói: "Làm phiền cô xuống nhà quá."
Hai người họ vô cùng tự nhiên và hòa hợp, không hề lúng túng như tôi nghĩ.
Thấy thế, tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, đồng thời trong lòng cũng giơ ngón tay với mẹ, không hổ là mẫu thân đại nhân.
Không lâu sau, ba người chúng tôi đi tới dãy nhà, lúc vào thang máy thì mẹ tôi chợt kêu lên một tiếng, nói bằng giọng địa phương: "Mẹ quên mang chìa khóa rồi", sau đó nhìn tôi, ngập ngừng.
Tôi ngó đông ngó tây: "Nhìn con làm gì, con cũng không mang."
Mẹ tôi lạnh nhạt nói: "Biết ngay là con không mang mà."
Tôi: J
Mẹ tôi móc mỉa tôi xong thì nở nụ cười hiền từ với 187, nói bằng tiếng phổ thông: "Không sao, chú cháu ở nhà, bảo chú mở cửa là được."
Tôi: … Khụ.
Lên tới tầng nhà, cửa thang máy mở ra. 187 nhấn nút giữ cửa, chờ mẹ con tôi ra trước rồi mới đi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!