Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng rất nhanh, tiếng bước chân bên ngoài dừng lại.

"Sư phụ, cô nói đúng, tôi phải yêu thương bảo vệ cô ấy. Dù sao cô ấy cũng vừa mới tới đây, tôi làm thế sẽ hù dọa cô ấy."

Không ngờ là Diêm Vương mặt lạnh lại còn biết quan tâm người khác?

Khi tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì giây tiếp theo, tôi nhận được một tin nhắn khác từ Little Piggy: "Để giúp cô ấy mau chóng thích nghi với môi trường ở nhà, ngày mai tôi quyết định đợi cô ấy ăn sáng cùng."

" ... "

Tại sao tôi lại có cảm giác như đang tự đào hố chôn mình vậy?

Tôi trở lại giường, nằm ngửa nhìn lên trần nhà, tôi cố nhớ lại những lần trao đổi với Little Piggy trước đây.

Anh ấy luôn khẳng định là gia đình anh đã tìm được một cô gái để anh kết hôn và anh rất thích cô ấy.

Thậm chí anh còn hỏi tôi làm thế nào để chiếm được trái tim cô ấy.

Lúc đó tôi đã nói gì?

Tôi xem lại lịch sử trò chuyện, hỡi ôi, lúc đó tôi đã nói: "Phải cho nhau thời gian, nhất là khi cuộc hôn nhân không có cơ sở tình cảm".

Lúc đó thật sự tôi đã nghĩ đến bản thân mình, gia đình phá sản, tôi liền bị lôi đi kết hôn, điều này khiến tôi muốn trở tay cũng không kịp.

Bây giờ khi đã bình tĩnh lại, tôi chợt nghi ngờ, anh ấy thích tôi từ khi nào?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi và Cận Vân hình như không có bất kỳ giao điểm nào trong quỹ đạo cuộc sống.

Hay giống như trên tin tức đã nói, anh ấy thấy một người thì yêu một người?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tôi đã không dám nghĩ tới nữa, vội vàng quấn chăn thật chặt rồi ngủ thiếp đi, không biết ngày mai mình sẽ đối mặt với Little Piggy... A, không, là Cận Vân thế nào.

…………

Sáng sớm ngày hôm sau.

Quản gia đi lên mời tôi xuống lầu ăn sáng, nói rằng Cận Vân đã đợi tôi ở dưới từ rất lâu.

Thực ra tôi đã tắm rửa sạch sẽ, trang điểm nhẹ, có thể xuống lầu bất cứ lúc nào.

Nhưng ... nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi, tại sao Cận Vân vẫn còn ở dưới lầu chờ? Anh ấy không đi làm sao?

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi theo quản gia xuống nhà.

Tôi nhìn thấy Cận Vân đang ngồi chờ, sống lưng thẳng tắp, đôi môi mỏng mím chặt, liếc nhìn tôi và nói hai chữ: "Ăn sáng."

Anh ấy thực sự đã đợi tôi dậy ăn sáng.

Tôi bước tới bàn, ngồi xuống, vùi đầu vào ăn, hy vọng ăn nhanh nhất có thể rồi trốn về phòng.

Nhưng tôi mới nuốt được hai miếng đã nghẹn.

Trên khuôn mặt góc cạnh của Cận Vân hiện lên biểu cảm không hiểu, anh nhìn tôi, khẽ nhíu mày.

Sau đó anh đứng dậy và nói: "Anh đi làm."

Tuyệt vời!

Tôi lập tức đứng dậy định quay về phòng trốn, nhưng ai ngờ Cận Vân đã đưa tay ngăn cản: "Anh có nói là em có thể đi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!