Chương 8: (Vô Đề)

Từ hôm đó, tôi thường xuyên để điện thoại ở chế độ im lặng.

Nếu không thật sự cần thiết thì sẽ không nghe điện của người thân, cuộc sống cũng bớt ồn ào đi rất nhiều.

Thỉnh thoảng tôi vẫn lướt qua nhóm gia đình nhà họ Thẩm, thấy Thẩm Xuyên đăng ảnh.

Cả bàn ăn đầy ắp món, phía sau là bóng dáng Dư Nhã Bình đang bận rộn trong bếp.

Cuối tuần đi hái trái cây ở nông trại, bên cạnh Thẩm Lệ Sơn thấp thoáng bóng một người phụ nữ gầy gò.

Trang cá nhân của Thẩm Lệ Sơn — trước đây toàn là tin tức chính trị, lần đầu tiên xuất hiện những dòng ghi chép cuộc sống thường ngày.

Những lời lẽ đi kèm, câu chữ đều chan chứa cảm giác mãn nguyện và hạnh phúc.

Tôi không hề tức giận, trái lại còn lưu tất cả những tấm ảnh ấy về máy.

Biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.

Một số việc, cũng nên đưa lên lịch rồi.

Sáng sớm hôm ấy, tôi bị ánh nắng đánh thức.

Vừa mở mắt ra, trong đầu chợt dâng lên một ý nghĩ rất mãnh liệt.

Không thể chần chừ thêm được nữa.

Tôi gỡ chặn số của Thẩm Lệ Sơn, rồi gửi cho ông ta một tin nhắn.

Chính thức đề nghị ly hôn.

Tin nhắn gửi đi, như có tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.

Tôi thoải mái ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Đến khi quay về, điện thoại đã bị gọi cháy máy.

14

Tôi cứ tưởng Thẩm Lệ Sơn cũng muốn ly hôn.

Dù sao thì hai mươi năm trước, ông ta đã muốn rẽ sang con đường khác rồi.

Nhưng nghe giọng ông ta qua điện thoại, rõ ràng cơn giận đang dâng trào,

Vậy mà vẫn cố nén lại, nói ra một câu phản đối:

"Ly hôn á?

"Không đời nào!"

Tôi khó hiểu hỏi: "Lý do?"

Thẩm Lệ Sơn không do dự: "Từng này tuổi rồi, không thấy mất mặt à?"

Tôi liền phản bác:

"Hai người sống không nổi với nhau nữa thì ly hôn, có gì là mất mặt?

"Cuộc sống là để sống cho mình, đâu phải sống để cho người khác nhìn vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!